“Y Nghiên.”
“Y Nghiên?”
Trịnh Lập cho xe tấp vào cửa trước của một khách sạn nhỏ được thiết kế hoàn toàn từ gỗ, anh nghiêng đầu nhìn cô chăm chú.
Hiện tại đã là 2 giờ chiều, ngồi liên tục bảy tiếng như thế chỉ sợ cô thêm đau đầu.
Y Nghiên khẽ cau mày, cô cựa quậy liên tục khiến cổ váy vô tình lệch sang một bên, để lộ bờ vai trần mềm mại, làn da trắng như tuyết thập phần quyến rũ.
Trịnh Lập vội ngoảnh mặt sang hướng khác, anh khổ sở bóp trán, trong miệng không ngừng lẩm bẩm niệm Phật tĩnh tâm.
Ai dè Y Nghiên bất ngờ mở choàng hai mắt hoa đào, cô lơ mơ gãi gãi quai hàm nhỏ nhắn, khàn giọng hỏi:
“Lúc nãy anh gọi tôi sao?”
Trịnh Lập hít thở không thông, anh vội đáp: “Ừm.
Ở đây có khách sạn.”
Đoạn đường này có chút vắng vẻ, nếu đi tiếp, chỉ sợ lại phải đợi thêm vài tiếng nữa mới có thể xuất hiện một nhà trọ hay khách sạn.
Trịnh Lập quan sát bản đồ chỉ dẫn đường trên màn hình thu nhỏ, anh trầm ngâm suy nghĩ giây lát.
“Thư kí Trịnh...!tôi thấy buồn...!ọe...” Y Nghiên đột ngột vươn tay che kín miệng, mày lá liễu nhọc nhằn chau sát lại, cô run rẩy đẩy mạnh cửa xe.
Trịnh Lập bừng tỉnh, anh nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, tiến về phía Y Nghiên đang chuẩn bị thò chân đặt ra ngoài.
Thân hình cao ráo đứng chắn che khuất tầm nhìn trước mặt cô, Y Nghiên chưa kịp nhận thức được điều gì thì cơ thể đột nhiên trở nên nhẹ bỗng.
“Anh...!ọe...”
Trịnh Lập bế bổng cô lên, vì dùng lực quá mạnh nên khiến Y Nghiên choáng váng đến độ không kìm chế nổi cơn buồn nôn nhộn nhạo đang dâng trào nơi cuống họng khô khan.
Cô nôn khan, gương mặt nhợt nhạt, rốt cuộc cuối cùng vẫn không nôn ra được bất kỳ chất nào.
“Không sao.” Trịnh Lập đau lòng nhìn cô, là ai trước đó đã tuyên bố hùng hồn rằng bản thân tuyệt đối không hề say xe?
Y Nghiên bấu víu cần cổ Trịnh Lập, cô lạnh lùng nhả chữ: “Thả tôi xuống.”
“Xin lỗi.
Thất lễ rồi, tôi phải bế cô lên phòng trước.
Lát nữa tôi sẽ quay lại đón Cảnh Hiên và Cảnh Dụ.”
Trịnh Lập không cho phép cô từ chối, anh vững chãi từng bước tiến vào quầy lễ tân.
Một nhân viên nữ lễ phép chào hỏi:
“Chào anh chị...”
Anh gật đầu.
“Hai phòng trống?”
Cô gái ngờ ngợ nâng mắt đánh giá hai người phía đối diện, chẳng phải là một cặp vợ chồng ư? Sao lại cần thuê tới tận hai phòng riêng?
Thấy nhân viên lễ tân im lặng hồi lâu, Trịnh Lập mất kiên nhẫn nhướn mày.
“Có vấn đề gì?”
Cô bối rối thu hồi vẻ mặt tò mò, áy náy cất giọng: “Thực sự vô cùng xin lỗi anh...!chỗ chúng tôi đều kín phòng cả, còn hai phòng trống là 308 và 424, nhưng phòng 308 đã có người đặt trước rồi ạ.”
Trịnh Lập phức tạp nghĩ ngợi, anh cúi thấp đầu nhằm hỏi ý kiến của cô.
“Chỉ còn một phòng trống.
Tôi với cô nên làm như thế nào?”
Y Nghiên cáu kỉnh nói: “Một phòng hai giường, anh một giường, tôi một giường.”
“Được.
Vậy tôi lấy phòng 424.”
Cô nhân viên mỉm cười niềm nở.
“Dạ, anh chị đi lên tầng ba, rẽ trái, phòng 424 nằm ở dãy cuối cùng ạ.”
Trịnh Lập nói cảm ơn, chân vừa nhích trên nền gỗ thì Y Nghiên bỗng nhiên kéo lấy vạt áo anh.
“Tôi tự lên.
Anh ra ngoài kia ôm hai thằng bé giúp tôi...”
“Cô ổn không?” Trịnh Lập vẫn chưa chịu buông tay.
Y Nghiên nhăn nhó nhìn anh, làm anh bất giác liên tưởng đến một chú mèo con kiêu căng luôn tỏ thái độ với tất cả mọi thứ.
“Ổn.”
Trịnh Lập miễn cưỡng đồng ý, anh khẽ khàng thả cô xuống, đứng bất động nhìn Y Nghiên cho tới khi bóng hình nhỏ bé kia biến mất sau khúc rẽ cầu thang.
“Anh đúng là một người chồng tốt! Vợ anh thật có phúc.” Cô nhân viên lễ tân ban nãy không ngại buột miệng buông lời tán thưởng Trịnh Lập.
Anh cười nhạt.
“Cô ấy không phải vợ tôi.”
...
Y Nghiên ngồi đờ đẫn trên chiếc giường duy nhất trong căn phòng, cô đen mặt chửi thề đôi ba câu lộn xộn.
Một giường, bốn người, phân chia kiểu quái gì cho hợp lí?
Trịnh Lập trải chăn ngủ dưới đất? Chỉ có kẻ vô nhân tính mới bắt buộc người khác làm như vậy.
Mối quan hệ của hai người nhiều nhất cũng là bạn bè bình thường.
Hơn nữa, cô vẫn còn là vợ hợp pháp của tên khốn nạn kia, Trịnh Lập lại là thư kí thân cận của Bách Hàng.
Đừng mong đem giấy ly hôn ra đòi Bách Hàng ký, hắn chưa bắt cô về nhốt cũng là một điều may mắn rồi.
“Cạch.”
Trịnh Lập bế hai đứa trẻ thong thả đi vào, nụ cười trên môi anh dần tắt ngấm khi tia thấy chiếc giường gỗ trải nệm trắng tinh nọ.
Cảnh Hiên tinh nghịch vồ lấy cằm Trịnh Lập bóp méo thành đủ hình dạng, Cảnh Dụ cười phụ họa, nước dãi chảy ướt một mảng áo trước ngực thằng nhóc.
Y Nghiên nhắm nghiền hai mắt, cô gắt gao nói:
“Anh ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất.”.