Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu


Khi Lạc An rời khỏi sân bay quốc tế JFK và hoàn tất xong tất cả các thủ tục ở Đại sứ quán cũng đã là chuyện của sáng hôm sau.

Đối với một người có thể chất không được tốt lắm như cậu thì việc ngồi trên máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ chính là một loại cực hình.

Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Lạc An đi xa như vậy, cả cơ thể trên dưới trước sau đều vô cùng nhức mỏi.
Có một nhân viên Đại sứ quán khuyên cậu là nên thuê phòng trọ nghỉ ngơi vài ngày, Lạc An mỉm cười lịch sự cảm ơn thế nhưng lại không làm theo.

Cậu mở bản đồ rồi lò dò đi từng bước giống như một kẻ mù loà.

Đến ngã tư đường, Lạc An xanh mặt nhìn hàng xe hơi nối đuôi nhau dài dằng dặc dừng đèn đỏ.
Lạc An vừa cảm thán nhịp sống ở đây quả nhiên cao hơn thành phố H rất nhiều thì một chiếc xe hơi đỗ gần cậu bấm còi inh ỏi, cửa sổ kính một chiều hạ xuống, chàng trai xinh đẹp với mái tóc bạch kim rực rỡ ló đầu ra, vươn tay vui vẻ vẫy vẫy Lạc An.
"Lạc An, cậu đi nhanh thật đấy! Tôi vừa ra khỏi sân bay liền không thấy cậu đâu nữa."
Lạc An mỉm cười thầm phủ nhận.

Thật ra, khi nhìn thấy có người mặc complet trang trọng đứng đón Jeremy ở cửa ra vào Lạc An liền thức thời mà đi chậm lại, đợi Jeremy rời khỏi sân bay rồi cậu mới đi bộ đến Đại sứ quán.
Vào một thời gian nào đó trong tương lai sau này, Lạc An lười biếng nằm ngả người vào lòng Phi Vũ nhắc lại chuyện về ngày đầu tiên ở đất khách.

Nói thật ra cậu cũng không biết tại sao bản thân khi đó lại ngốc như vậy, chỉ cần nói với Jeremy một câu thì cậu đã không cần phải khổ sở đi bộ hơn một tiếng đồng hồ giữa phố thị phồn hoa xa lạ kia rồi.

Lạc An lúc ấy chỉ đơn giản là cảm thấy không thoải mái nếu như cậu thân thiết với Jeremy ngay lần đầu gặp mặt.

Phi Vũ ôn nhu nhẹ nhéo mũi cậu, nói:
"Cậu rõ ràng là sợ có lỗi với tớ."
Lạc An bật cười rồi lật người, như một con rắn trườn lên người Phi Vũ.

Có lẽ anh nói đúng!
Hiện tại, nhìn chiếc xe sang trọng mà Jeremy đang ngồi, Lạc An đột nhiên cảm thấy đôi chân mềm nhũn.

Lúc này cậu mới nhận ra rằng bản thân đã đi bộ quá lâu rồi.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, cân nhắc kĩ thêm một chút, Lạc An đánh bạo hỏi:
"Jeremy, cậu liệu có thể cho tôi đi nhờ đến trường Đại học New York không?"
Jeremy vui vẻ gật đầu, "Đương nhiên là được rồi! Cậu thật may mắn vì hôm nay đã gặp được tôi đấy." Nói rồi cậu ta quay người nói với tài xế, "Street, mở cửa xe!"
Sau gần hai mươi phút, Lạc An bi ai phát hiện ra rằng, đường đến Đại học New York căn bản là ngược lại hoàn toàn với con đường mà cậu định đi ban đầu.

Nhớ lại câu Jeremy nói trước khi cậu lên xe, Lạc An liền cảm thấy bản thân như vừa được cứu vớt.
Thuận lợi đứng trước ngôi trường rộng lớn mang theo nét cổ điển, Lạc An hơi cúi đầu lịch sự cảm ơn Jeremy khiến cậu ta có chút ngạc nhiên.
Sau đó Jeremy bật cười, chủ động vươn tay ra trước, nói, "Lạc An, sau này giúp đỡ nhau nhé."
Lạc An vui vẻ bắt tay cậu ta, trong lòng dâng lên cảm giác xúc động khó diễn tả.
"Cảm ơn cậu rất nhiều, Jeremy!"
☆彡
Phi Vũ ngồi trên thành cửa sổ thẫn thờ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.

Bây giờ ở bên Mỹ chắc hẳn là buổi sáng, Lạc An chắc hẳn cũng đã đến nơi.

Phi Vũ liếc mắt nhìn đồng hồ, anh đã đợi Lạc An liên lạc từ rất lâu rồi.
Tô Bình mở cửa bước vào, nhìn Phi Vũ ưu tư như vậy liền cảm thấy không đành lòng.

Cô đến bên cửa sổ, khì khì nói:
"Anh đẹp trai, cho em ngủ ở đây một tối nhé? Mai đến trường cũng gần hơn một chút."
Phi Vũ lập tức trở về với dáng vẻ lạnh lùng thường nhật, hừ một tiếng, đáp, "Chẳng phải ba ngày nghỉ Tết chị đều bám ở đây à? Đột nhiên lại nói lời thừa thãi gì thế? Nếu không có việc gì thì cửa đằng kia, đóng hộ, cảm ơn!"
Tô Bình trên mặt thì cười xoà lấy lòng nhưng bàn tay lại nắm chặt đến mức nổi đầy gân xanh.

Cô càng cười tươi bao nhiêu thì gân xanh càng nổi rõ bấy nhiêu.

Từ khi Lạc An đi, Phi Vũ càng lúc càng xấu tính.
Lạc An không rõ vì lý do gì mà cứ lần lữa mãi không nói chuyện trao đổi sinh.

Kết quả, trước hôm cậu cất cánh một ngày Phi Vũ mới biết.

Dù bên ngoài có ung dung bình tĩnh hay bên trong có chuẩn bị tâm lý kĩ lưỡng đến thế nào thì việc Lạc An đột nhiên không còn xuất hiện trong tầm mắt anh một thời gian dài cũng khiến Phi Vũ khó thích nghi.
Hậu quả của việc khó thích nghi ấy chính là tính cách dễ gắt gỏng, việc gì cũng không vừa mắt, càng lúc càng lãnh đạm.

Vậy nên, thân là một người chị họ tốt nhất địa cầu, Tô Bình quyết định trở thành chiến sĩ cảm tử đi trò chuyện tâm tình với Phi Vũ.
Đồng chí Vương Minh Anh, em trai Hà Hoàng Vũ, hai người sau này nhất định nhất định phải báo đáp tôi thật tốt, thật thật tốt đấy!
Thấy Tô Bình vẫn còn ngây ngốc đứng cười nhìn mình, Phi Vũ vừa buồn cười vừa tức giận, nói, "Có rắm mau đánh, có lời mau nói!"
Tô Bình kéo chiếc ghế gần đấy rồi ngồi xuống, chống má cười, "Rắm thì chị không có, nhưng chị có chuyện muốn kể."
Phi Vũ nhướn mày nhìn cô, thế thì kể đi.
"Người mà hôm nay chúng ta gặp ở sân bay, đấy là Phạm Duy Kiên."
Phi Vũ nheo mắt nhìn Tô Bình, "Vậy thì liên quan gì đến em?"
Tô Bình tức giận cau mày, đánh vào đùi anh một phát:
"Im nghe nốt đi xem nào!" Cô chống cằm ngẩng đầu nhìn trời, tiếp tục kể, "Duy Kiên hơn chúng ta một tuổi.

Hồi cấp ba, người mà anh ta thích nhất, chính là Tiêu Hàn.

Nhưng anh ta lại là người đến sau, trái tim Tiêu Hàn lúc đó căn bản đã thuộc về Minh Hy rồi.

Sau khi xảy ra một vài chuyện, Duy Kiên rút lui, đứng cạnh Tiêu Hàn với tư cách là bạn tốt."
Phi Vũ cẩn thận suy nghĩ lời Tô Bình nói.

Anh mở miệng định nói gì đó thì bị cô ngăn lại.

Cô chỉ vào tai mình, tiếp tục:
"Sau đó Duy Kiên trở về Mỹ sống với bố mẹ.

Ba tháng sau, anh ta thông báo với bọn chị rằng, anh ta bắt được một bảo bối nhỏ tên là Jeremy.

Jeremy là một chàng trai vô cùng xinh đẹp, mái tóc bạch kim và đôi mắt đen huyền của cậu ấy nhất định sẽ thu hút ánh mắt của em ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trong vòng hai tháng, Jeremy bắt gọn tâm can Duy Kiên, buộc trái tim vốn hướng về Tiêu Hàn ấy thuộc về mình."
"Vậy chị nói xem, tại sao trên xe nhìn anh ta lại lộ vẻ đau khổ như vậy?" Phi Vũ thắc mắc.
"Vì Duy Kiên là đồ ngốc, chẳng biết làm thế nào mà lại khiến Jeremy thương tâm chạy mất.

Chạy từ bên kia địa cầu đến bên này địa cầu, rồi lại từ bên này địa cầu về bên kia địa cầu.

Chạy đi chạy lại, chạy hơn nửa ngày cũng chỉ để tránh mặt Duy Kiên."
"Hai người đó hiện tại thế nào rồi?"
Tô Bình bật cười:
"Hiện tại chính là ngươi đuổi ta chạy như vậy thôi.

Nghe Duy Kiên nói thì có vẻ Jeremy cùng chuyến bay với Lạc An đấy." Thấy đôi lông mày khẽ cau lại cùng ánh mắt phức tạp của Phi Vũ, Tô Bình càng cười to hơn, "Yên tâm, Lạc An không phải người dễ bị câu đi mất đâu."
Phi Vũ khẽ ho khan một tiếng, vẻ xấu hổ hiện lên sau đó lập tức biến mất đi trong phút chốc.

Anh hắng giọng, hỏi:
"Đột nhiên chị kể chuyện này làm gì?"
Tô Bình nhún vai, "Chẳng có gì cả!"
Phi Vũ vươn búng mạnh vào trán cô, nói, "Không có thì kể làm cái gì?"
Tô Bình ôm trán khóc không ra nước mắt, Phi Vũ càng lúc càng xấu tính! Chuyện giải khuây thì mục đích chính là giải khuây mà thôi.

Thế nhưng để tránh bị Phi Vũ đá ra khỏi phòng một cách thô bạo, Tô Bình liền thuận miệng nói bừa:
"Chị chỉ muốn em hiểu là thụ động trong tình yêu thì chẳng bao giờ có kết quả tốt cả.

Lạc An ở bên cạnh em nhiều năm như thế, cách cậu ấy đối xử với em khác hoàn toàn với mọi người.

Theo hoả nhãn kim tinh của Tô Bình tỷ tỷ, chị khẳng định, Lạc An cũng thích em!"
Tô Bình dù có nói nhiều hơn nữa, có lý hơn nữa thì vẫn không tránh khỏi kết cục bị Phi Vũ thô bạo đá ra khỏi phòng.

Nhiều lời như vậy cũng chỉ để tóm gọn lại thành bốn chữ "phải biết chủ động".
Có điều, bốn chữ này quả nhiên đã tác động không nhỏ tới Phi Vũ.

Cụ thể như thay vì đợi Lạc An liên lạc, anh đã chủ động liên lạc với Lạc An.

Hay là thay vì đợi Lạc An trở về, anh đã chủ động lập ra một kế hoạch kiếm tiền để đi tìm Lạc An.
Phi Vũ nghĩ đến nụ cười xinh đẹp của Lạc An, trái tim lập tức trở nên mềm mại.

Anh chợt nhận ra, nửa vòng trái đất, khoảng cách địa lí này căn bản không thể khiến trái tim anh cách xa Lạc An..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui