Con Nhà Giàu


“Không vấn đề gì!”
Trần Lạc Thần mỉm cười.

Chẳng mấy chốc, cả bốn cô gái đều cầm cốc trà sữa.

“Mà này, cậu tên gì? Khoa nào?”
Khi bọn họ rời đi, Tú Tú không quên hỏi.

“Ta tên Trần Lạc Thần!”
Trần Lạc Thần không có gì phải giấu giếm.

“Được rồi, ta nhớ tới ngươi, ta nói với ngươi một ly trà sữa không đủ.

Lần sau gặp nhau ở trường học, chúng ta còn muốn uống trà sữa!”
Rồi Tú Tú dắt mấy chị em đi.

Đây là một chuyện nhỏ gặp phải, đồng thời Trần Lạc Thần cũng không cho rằng chuyện này làm khó mọi thứ, nhưng anh nghĩ những cô gái nhỏ này rất thú vị.

Nghĩ rằng hôm nay anh còn có việc quan trọng phải làm, Trần Lạc Thần vội vàng đi về phía phòng quản lý kinh tế.

Một bên khác.


Mấy cô gái cũng rời đi, nhưng cô gái tên Tuyết Nhi thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng Trần Lạc Thần, cho đến khi bóng dáng Trần Lạc Thần biến mất.

“Tuyết Nhi!”
Tú Tú đột nhiên rống lên.

Để Tuyết Tuyết giật mình.

“Hả? Có chuyện gì vậy?”
“Hừm, ta vừa rồi phát hiện có gì đó không đúng, ngươi thấy cậu nhóc kia thế nào, trạng thái của hắn trở nên khác thường, trước đây ngươi còn rất vui vẻ, nhưng kết quả là khi nhìn thấy hắn, đỏ mặt không nói một lời.

Nhất là bây giờ, ngươi thật sự là thỉnh thoảng nhìn trộm hắn.

Chẳng lẽ vừa nãy khi hắn nhẹ nhàng ôm lấy ngươi, ngươi đối với hắn cũng có cảm giác rồi sao? Có phải không?”
Tú Tú mấy người các cô thấy vậy nói “Không, không, thật ra, tôi cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy anh ấy, tôi……” Tuyết Tuyết ngập ngừng không biết nói gì.

“Tôi cái gì? Mau nói đi Tuyết Tuyết!”
Tú Tú bọn họ lo lắng nói.

“Hây za, ta cũng không biết nói thế nào, chính là Tú Tú, em có nhớ thầy bói chúng ta gặp nhau sáu tháng trước không?”
“Thầy bói? Oh, tôi nhớ, đó là một ông già? Chúng ta đi dạo chơi ngoại thành lúc đó đụng phải!”

“Đúng, chính là ông ta!”
Tuyết Tuyết gật đầu.

“Haha, lúc đó tôi còn nhớ ông ấy đã nói, Tuyết Tuyết, cô sẽ sớm gặp được người mình thích, một người mà chỉ cần gặp là sẽ rung động!”
Tú Tú nhớ lại.

Sau đó cô ta há to miệng kinh ngạc, nhìn Tuyết Tuyết không tin: “Chẳng lẽ vừa rồi cô bị tên tiểu tử kia làm cho rung động rồi sao?”
Trước những ánh mắt dò hỏi của các chị em.

Tuyết Tuyết ngượng ngùng gật đầu, nhưng lại lắc đầu: “Không biết có phải như vậy không, nhưng mà, tôi không nghĩ là như vậy, bởi vì nếu thật sự như lời ông già ấy nói, người này là ý trung nhân của tôi, và ông ấy bói rằng: Anh ấy có một kinh nghiệm sống độc đáo, đặc biệt là kỹ năng của anh ấy.

Anh ấy là vô song.

Anh ấy là một nhân vật anh hùng vĩ đại, nhưng anh ấy trông giống như một quý ông, và hơi gầy! Làm sao anh ấy có thể …”
“Hừ, tôi nghĩ như vậy á, tôi nghĩ vừa rồi ngươi nhất định là nhầm rồi, tiểu tử đó, nhìn cũng rất tuấn tú ( đẹp trai), nói thật là tôi thích loại người này lấy làm phu quân của tôi, nhưng tôi tuyệt đối không hi vọng hắn làm bạn trai của tôi, cho nên vừa rồi tôi không thể không chế nhạo anh ấy, Tuyết Tuyết, đừng suy nghĩ nhiều, tiếp tục chờ đợi ngươi đại anh hùng của cô xuất hiện đi!”
Tú Tú bật cười.

“Ngươi chán quá!”
Một số cô gái nói chuyện và cười và chuẩn bị rời đi.

Xoạt! hay soạ Đúng lúc này, con đường chính của khuôn viên trường đột nhiên phát ra tiếng động.

Ngay sau đó, nhiều chàng trai và cô gái chen chúc nhau ở đó.

thấy một chiếc xe hơi sang trọng đang từ từ chạy vào đó.

Những cô gái này đều đang hét vì giá chiếc xe sang trọng này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận