Lẽ nào là của Trần Lạc Thần?
Mạnh Mỹ Dung nhớ lại chuyện cục sạc dự phòng lần trước, thật sự không thể không tin.
Chắc chắn Trần Lạc Thần có điều kỳ lạ, chắc chắn có rất nhiều chuyện giấu mọi người.
Đúng thế, lần đầu tiên cô bị người đưa đến khách sạn, dường như Trần Lạc Thần là người đầu tiên biết chuyện.
Cho nên mình được cứu kịp thời.
Hơn nữa lại tìm thấy cục sạc dự phòng của Trần Lạc Thần trên xe Lý Phi Hồng.
Lần này Trần Lạc Thần lại là người biết đầu tiên, bốn người cũng được giải cứu kịp thời.
Không ngờ lại phát hiện ra áo khoác và điện thoại của Trần Lạc Thần.
Cô ta vốn tưởng mọi chuyện đều do cậu Trần làm, nhưng lần này cậu Trần không thiên vị mình mà lại thiên vị Mã Tiểu Vũ.
Ai là người có quan hệ tốt nhất với Mã Tiểu Vũ, đương nhiên cũng là Trần Lạc Thần rồi?
Còn nữa, còn nữa!
Lần trước Trần Lạc Thần nổi giận đánh Vương Hào, phó chủ tịch hội sinh viên, kết quả chủ nhiệm khoa còn phải cung kính với Trần Lạc Thần.
Hơn nữa không biết từ bao giờ Trần Lạc Thần trở nên rất giàu có, cực kỳ giàu có!
Chủ yếu là, cậu chủ Trần họ Trần, Trần Lạc Thần cũng họ Trần!
Trời ơi~
Nếu Trần Lạc Thần là cậu chủ Trần thì mọi chuyện đều có thể được giải thích!
Mặt Mạnh Mỹ Dung đột nhiên tái đi.
Ngay cả mấy người Hàn Phi Yên cũng muộn màng hiểu ra một số chuyện.
Tất cả đều sợ hãi.
“Lẽ nào Trần Lạc Thần là cậu Trần? Cũng là anh Bình Phàm?”
Hàn Phi Yên lo lắng thì thầm.
“Không biết, nhưng khả năng rất lớn là cậu ấy!”
Mạnh Mỹ Dung nói một cách yếu ớt: “Nhưng mấy đứa cũng đừng sốt ruột, chúng ta cứ âm thầm quan sát Trần Lạc Thần đã, đến khi hoàn toàn chắc chắn thân phận cậu ấy rồi nói!”
Mạnh Mỹ Dung chỉ có thể nghĩ như vậy.
Dù thế nào cô ta cũng không ngờ mình lại yêu Trần Lạc Thần?
Tóm lại bữa cơm này rất kỳ cục, tim mấy cô gái đều thấp thỏm, lo âu…
Nói tới Trần Lạc Thần.
Lúc này anh đã đến sơn trang, lái con xe thùng RV cao cấp để đón mấy người quản gia của chị.
Nghe nói mấy người này đều là gia tộc phân phối, cũng khá có địa vị trong gia tộc.
Trần Lạc Thần chưa bao giờ đi máy bay, cũng không biết đón ở sân bay như thế nào.
Anh cũng không thể cầm biển giấy đứng ở lối ra chứ?
Vì vậy anh chạy con xe thùng tới, dừng ở một nơi dễ thấy bên ngoài lối ra, vì bãi đỗ xe không cho đỗ.
Mà biển số xe đã được gửi cho bác quản gia qua số điện thoại di động chị anh gửi.
Nhưng Trần Lạc Thần bắt đầu hơi hối hận rồi.
Đỗ ở đây có rất nhiều bạn trẻ, nhất là các bạn nữ đều ngó nghiêng về phía này.
Có người còn chụp tự sướng với chiếc xe của anh nữa.
Điều này khiến Trần Lạc Thần ngồi trong xe mà rất xấu hổ.
Mà lúc này.
Ở lối ra sân bay.
“Ông nội, không phải ông nói cậu Trần sẽ cho người đến đón chúng ta sao? Người đâu ạ?”
Một nhóm bốn người bước ra.
Một ông già hiền lành chất phác, tóc bạc trắng dẫn theo một thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi bước ra.
Phía sau họ là hai anh em sinh đôi.
Trông họ khoảng ba mươi tuổi.
Họ mặc vest nhưng không thể che giấu được khí chất bất cần đời trong người.
Xem ra là vệ sĩ của hai ông cháu.
“Ừm ừm, cậu Trần sẽ cho người tới đón, đã nói biển số xe cho ông rồi, Thiên Long, Địa Hổ, hai cậu đi tìm đi!”
“Vâng thưa Bác Khang!”
Hai vệ sĩ lập tức tuần tra xung quanh.
“Ông nội, nghe nói đồ ăn vặt của Kim Lăng rất đặc biệt, cháu chưa được ăn bao giờ, lát nữa cháu đi ăn có được không?”
Cô gái trông rất bướng bỉnh, nghịch ngợm đang hỏi xin ý kiến.
“Được, chúng ta sẽ ở Kim Lăng một thời gian, cháu muốn ăn gì cũng được!”
Đúng lúc này, hai anh em Thiên Long, Địa Hổ quay về.
Họ đã tìm được xe thùng.
Mọi người tới trước xe, Trần Lạc Thần cũng đang đợi họ.
Chỉ là Trần Lạc Thần nghe cô gái bên cạnh nói với ông một câu này nên xấu hổ không tự giới thiệu.
“Ông nội, mọi người nói xem có phải cậu Trần rất đẹp trai không? Chị Trần Bạch Lan xinh như vậy, chắc chắn cậu Trần sẽ rất đẹp trai!”
Còn chưa đến đã nghe thấy cô gái nói vậy.
“Đương nhiên cậu Trần rất đẹp trai rồi, nhưng Đình Đình à, lát nữa thấy cậu Trần, cháu không được nói lung tung nhé, càng không được ngang ngược, cậu ấy không phải chị cả, không cưng chiều cháu đâu, lỡ như cháu chọc giận cậu Trần thì ông cũng không có cách nào! Đứa bé bướng bỉnh này!”
“Cháu biết, cháu hỏi thăm rồi, nghe nói cậu Trần rất xấu tính, lại rất bẩn thỉu, hình như anh ta còn có rất nhiều vợ cơ!”
Cô gái lè lưỡi cười.
“Con nhóc thối, ông đánh vào miệng cháu bây giờ, cháu nghe từ đâu ra đấy?”
“Đúng vậy mà, mấy nhóc gia tộc khác ở Nam Dương đều nói như vậy, họ nói cậu Trần sắp về gia tộc là người phong lưu thành tính ở Kim Lăng, hơn nữa nghe nói còn khiến rất nhiều phụ nữ mang thai! Còn nói ai đắc tội anh ta thì anh ta sẽ cho người đó có thai, nên cháu sợ anh ta lắm!” Cô gái sờ bụng mình.
“Ông thấy đám nhóc tóc vàng đó chán sốg rồi, cậu chủ Trần mà họ cũng dám đoán mò lung tung, lại còn bịa đặt vớ vẩn như vậy nữa.
Đình Đình, nghe chị cả nói cậu Trần là người rất tốt! Chắc đám nhóc đó nói lung tung thôi, cháu qua lại với chúng ít thôi!”
“Chị cả là chị ruột của cậu Trần đương nhiên chị ấy sẽ nói tốt cho cậu Trần rồi!”
“Được rồi đó con nhóc này, cháu im miệng cho ông!”
Bác Khang tức giận dựng râu trừng mắt.
Bây giờ họ mới chú ý đến Trần Lạc Thần mặt đỏ bừng đang đứng bên cạnh.
Mà Trần Lạc Thần bị cô ta nói vậy thì xấu hổ không dám tự giới thiệu.
Gì vậy? Sao anh lại trở nên như thế này?
“Cậu trai trẻ, khiến cậu chê cười rồi, cháu gái tôi hiểu biết quá ít về cậu Trần, nhưng cậu yên tâm, con bé không có ý sỉ nhục cậu Trần đâu, cậu là tài xế toàn thời gian của cậu Trần sao?”
Bác Khang cười hỏi.
Dù sao đây cũng là người của cậu Trần, mà cậu Trần lại là người thừa kế nhà họ Trần tương lai, thân phận cao hơn Trần Bạch Lan rất nhiều.
Cho nên dù là tài xế của cậu Trần, địa vị chắc chắn cũng không thấp trong mắt mọi người.
Hơn nữa cháu gái ông còn miêu tả cậu Trần như vậy lại còn để cậu tài xế này nghe thấy.
Nói thật, trong gia tộc có quá nhiều người thảo luận về cậu Trần.
Nói gì cũng có.
Có người nói cậu Trần khiêm tốn, có người nói cậu Trần phong lưu thành tính! Lời hay có, lời không sợ chết cũng có vài người to gan nói ra.
Dù sao, là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, chắc chắn sẽ bị người khác bàn luận sôi nổi.
“Hả? Haha, tôi… tôi không phải…”
Trần Lạc Thần cười lúng túng.
Đương nhiên Trần Lạc Thần đã nghe thấy rõ ràng, anh xấu hổ phải trực tiếp thừa nhận.
Lại còn khiến cho phụ nữ mang thai, ai đắc tội ai thì anh sẽ khiến người đó mang thai.
Chưa nói anh có chịu được không.
Nếu điều này là thật thì tất cả nữ sinh đại học Kim Lăng đều phải gặp tai ương, có ai trong số họ không đắc tội anh?!
Cho nên nếu bây giờ thừa nhận thì bầu không khí sẽ rất gượng gạo.
Anh quyết định cười gượng.
Lúc này lại nghe cô gái đó hét lên: “Haha, tốt quá rồi, nếu anh không phải tài xế của cậu Trần thì chắc chắn rất quen thuộc khu vực này, anh đưa tôi đi ăn những món đặc trưng của Kim Lăng đi, chắc chắn anh biết rất rõ về đồ ăn và thứ chơi ở Kim Lăng đúng không?”
Đình Đình vui mừng hỏi Trần Lạc Thần.
“Ặc, cũng tạm!”
Nói thật thì một vài món ăn nhẹ đặc trưng ở Kim Lăng, Trần Lạc Thần còn chưa ăn bao giờ.
Trước kia anh làm gì có tiền để ăn!
“Hahaha, vậy tốt rồi, bây giờ đưa tôi đi luôn đi!”
Cô gái lại nói.
“Được rồi Đình Đình, đừng nghịch ngợm nữa, tài xế đưa cháu đi ăn thì ai lái xe?”
Bác Khang cười nói.
“Hừ, có anh Thiên Long, anh Địa Hổ đây mà, ông nội, cháu chờ mong ngày này lâu lắm rồi đó, nên để anh tài xế này đưa cháu đi đi mà, yên tâm, hôm nay cháu mời hết!”
“Được không ạ? Nếu đi gặp cậu Trần, cháu nói với anh ấy về những tin đồn kia, cùng lắm thì cũng để cậu Trần làm cho cháu có thai thôi! Hừ!”
Đình Đình nói.
Bác Khang cũng hết cách với đứa cháu gái này, ông mỉm cười: “Haiz, ông sợ cháu rồi! Cậu trai trẻ, như này đi, chúng tôi có thể tìm được Sơn Trang Ôn Tuyền, chúng tôi sẽ tự về, cậu đưa cháu gái tôi đi dạo xung quanh, lát nữa tôi sẽ giải thích với cậu Trần sau nhé!”
“Được ạ!”
Trần Lạc Thần gãi đầu.
Haiz, anh vốn định gặp gỡ những người trong gia tộc một phen.
Nhưng không ngờ mình lại có hình tượng như vậy.
Nhưng bây giờ nếu anh đưa Đình Đình đi ăn thì họ đi gặp ai?
Thôi, vẫn nên thừa nhận thì hơn.
“Chào ông Bác Khang, thật ra tôi là…”
“Không ngờ lại là anh ta!”
Đúng lúc này một giọng nữ ngạc nhiên vọng lại từ bên ngoài sân bay, trong giọng nói toát lên vẻ hưng phấn!
“Liêu Hồng, ai cơ?”
“Hừ, cậu Từ, chính là người đó đã đánh tôi vào viện, chính là anh ta, người đã đánh tôi cùng Bạch Tiểu Phi! Người mà anh nói về nước sẽ báo thù cho tôi đang ở đây!”
Liêu Hồng bước tới, hai mắt gần như đỏ hoe.
Mà phía sau cô ta là một nhóm vệ sĩ mặc vest, chiếc xe màu đen sang trọng đỗ ở cửa ra sân bay.
Bên cạnh cô ta là một cậu chủ keo kính râm thu hút ánh nhìn của vô số cô gái, anh ta chính là Từ Vệ.
“Mẹ nó, Liêu Hồng, cô chắc chứ?”
Từ Vệ ném kính râm xuống, lạnh lùng nhìn Trần Lạc Thần…
.