Đúng lúc này, mấy nhân viên cảnh sát đi vào trong, rồi chỉ về phía bọn họ hỏi.
“Đúng, là bọn họ!”
Đi sau cảnh sát là một chàng trai quấn băng gạc trên đầu, hung hắn chỉ về phía Đinh Hạo nói.
Cuối cùng Trần Lạc Thần cũng nhìn thấy rõ người này là ai rồi.
Đây chẳng phải là Mã Phi à?
Tình huống hiện tại đã cho thấy rõ, sau khi Đinh Hạo đánh Mã Phi, chắc chắn Mã Phi đã báo cảnh sát khi băng bó xong vết thương, xem ra cảnh sát đã dựa vào camera giám sát trên đường phố thương nghiệp Kim Lăng để tìm tới đây.
Dù gì Đinh Hạo cũng đang ở trong một phòng bao nhà hàng gần phố thương nghiệp Kim Lăng.
“Được, mời các cô cậu đi theo chúng tôi một lát!”
Nhân viên cảnh sát lạnh lùng nói.
Mấy người Đinh Hạo và Lý Thi Hàm nhất thời hơi lo sợ.
Mặc dù giờ Đinh Hạo cảm thấy mình rất lợi hại, nhưng dù gì anh cũng rất chột dạ khi đã ra tay đánh người.
Nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đi thì đi, nhưng hai tiếng sau các anh phải thả chúng tôi đi!”
“Ha ha, tốt lắm, để tôi xem cậu đánh em tôi rồi, thì hai tiếng sau cậu được thả thế nào?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ khoanh tay trước ngực đi tới, hống hách nói.
“Chị, chính anh ta đã đánh em!”
Mã Phi ngoan ngoãn đứng sau người phụ nữ.
“Em cứ yên tâm, chị đã nói chuyện này với đội trưởng Chi rồi, chắc chắn anh ấy sẽ lấy lại công bằng cho em!”
Người phụ nữ nói.
Câu nói này đã chứng tỏ, gia đình Mã Phi cũng có chút quan hệ, hơn nữa còn không đơn giản.
Điều này càng khiên Đinh Hạo căng thẳng hơn.
Lý Thi Hàm cũng không ngờ, Mã Phi lại có một người chị lợi hại như thế.
Mà người phụ nữ này.
Sau khi lạnh lùng liếc nhìn Đinh Hạo, cô ta hờ hững nhìn lướt qua mấy người đang ăn cùng anh ta.
Rồi cô ta không khỏi trợn tròn mắt, hơi ngạc nhiên hỏi: “Trần Lạc Thần, sao cậu cũng ở đây?”
Trần Lạc Thần cũng rất bất ngờ.
Người phụ nữ trước mặt chính là Mã Hiểu Vân – chị họ Mã Tiểu Vũ, anh càng không ngờ Mã Phi lại có quan hệ với Mã Hiểu Vân.
Trần Lạc Thần biết rõ Mã Hiểu Vân không có em trai.
Chết tiệt, nói vậy là, một bên là bạn học thời cấp ba của anh, một bên là người thân của Mã Tiểu Vũ, chứ chẳng có ai xa lạ.
Trần Lạc Thần không khỏi gượng cười.
“À, tôi chỉ tới đây ăn bữa cơm thôi!”
“Hừ, được lắm, không ngờ cậu lại ăn cơm cùng người đánh em trai tôi, xem ra tên nghèo hèn nhà cậu cũng liên quan đến chuyện này, uổng công sau này tôi đã quan tâm cậu như thế!”
Mã Hiểu Vân sầm mặt nói.
Nói thật, từ lần trước cùng em gái mời mấy người Trần Lạc Thần ăn cơm, Mã Hiểu Vân đã rất oán hận với anh khi anh còn chưa ăn xong đã bỏ về trước.
Hơn nữa hôm đó điều làm mình lúng túng nhất là, cô vốn định để bạn học cấp ba của mình ra oai một chút, nhưng cuối cùng, không biết mấy bạn nữ của Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện gì, mà chụm đầu vào bàn tán điều gì đó.
Hoàn toàn phớt lờ bạn học mình.
Làm cô rất lúng túng.
Tất nhiên Mã Hiểu Vẫn sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Trần Lạc Thần – kẻ đầu sỏ không biết điều này.
Không ngờ, hôm nay cô lại gặp mặt anh trong hoàn cảnh này.
Hừ, lúc em bị đánh, mấy người này cũng có mặt ở đó.”
Mã Phi liền bổ sung.
“Được rồi, mọi người đừng nói nữa, có chuyện gì thì lát nữa về đồn rồi nói, tất cả đi theo chúng tôi một chuyến!”
Cảnh sát dẫn hết tất cả về đồn.
Trần Lạc Thần cảm thấy rất bực, thật xui xẻo.
Nhưng giờ anh còn có thể nói gì được.
Bọn họ đến cục cảnh sát là để lấy lời khai.
Có video từ camera ở đấy, Đinh Hạo không muốn thừa nhận cũng không được.
Rồi mấy người bọn họ được xếp vào một căn phòng nhỏ, đợi kết quả xử lý.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây Đinh Hạo? Anh nói thử xem liệu tôi có bị lập án cùng anh không? Tôi vừa mới thi đậu giáo viên, còn chưa nhậm chức nữa, nếu lập án, chắc chắn trường học sẽ đuổi việc tôi!”
Trong phòng giam, Trần Lâm hoảng sợ nói.
“Anh không biết, dù gì lần này chúng ta cũng đánh anh ta bị thương, có chứng cứ xác thực, hơn nữa chị… chị Mã Phi còn rất lợi hại!”
Lý Thi Hàm cũng hơi hốt hoảng rồi.
Bởi vì vừa nhìn là biết Mã Hiểu Vân không phải là người phụ nữ dễ trêu.
Cô lại nhìn tình cảnh hiện tại, Đinh Hạo sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch, đi qua đi lại như người chưa từng trải qua biến cố lớn.
Trong lòng Lý Thi Hàm cũng hơi thất vọng.
Từ chuyện lúc nãy, cô đã biết chị Mã Phi là người phụ nữ rất lợi hại, có địa vị xã hội trong Kim Lăng.
Điều này chứng tỏ Mã Phi cũng là người có thực lực.
Sau khi suy xét mọi vấn đề, Lý Thi Hàm hơi hối hận nghĩ, có phải mình đối xử quá tàn nhẫn với Mã Phi không?
Ngộ nhỡ sau này Mã Phi thành công hơn Đinh Hạo thì sao?
Dù gì Đinh Hạo ngoài ra vẻ thì không có gì cả, còn Mã Phi thì năng lực rất mạnh mẽ.
Càng nghĩ đầu óc Lý Thi Hàm càng hỗn loạn.
Ây ya! Tại sao?
Mình có cảm giác với cả ba người đàn ông thế?
Đầu tiên là Trần Lạc Thần, nhưng người này đã sớm bị loại rồi, không thể lọt vào mắt xanh của cô được.
Người thứ hai và thứ ba là Mã Phi và Đinh Hạo.
Giờ Lý Thi Hàm bỗng thấy hơi xoắn xuýt.
“Được rồi, đừng nói nữa, chẳng phải anh đã thông báo chuyện này với ba anh rồi à, chắc chắn ba anh sẽ nghĩ cách giúp anh, hơn nữa bọn họ sẽ lập án đâu, hai em cứ yên tâm đi!”
Đinh Hạo gãi đầu nói.
“Rõ ràng bên Mã Phi không muốn giải quyết riêng, nên những tình huống như thế này đều sẽ lập án!”
Đúng lúc này, Trần Lạc Thần lên tiếng nói.
“Mẹ kiếp, ai mượn anh lắm lời, anh đúng là đồ miệng quạ, thật là, ai đụng trúng anh cũng xui xẻo hết!”
Trần Lâm không hề khách sáo mắng.
“Được rồi Trần Lâm, giờ cậu có mắng anh ta cũng chẳng có tác dụng gì, cứ để anh ta thích nói gì thì nói đi, dù gì người tham gia đánh nhau cũng chỉ có tớ và Đinh Hạo.
Tớ thấy tên Trần Lạc Thần chỉ đang xem trò cười của chúng ta thôi!”
Lý Thi Hàm lườm anh nói.
Rất nhanh, ba Đinh Hạo đã tới, hai bên được dẫn đến phòng thẩm vấn để gặp mặt nhau, rồi cảnh sát ra mặt hòa giải.
Bản thân ba Đinh Hạo cũng có chút quan hệ, dù gì chuyện con trai ông đánh người cũng không thể cầu sự giúp đỡ của tập đoàn Thương Nghiệp được.
Như vậy chẳng khác nào để mọi người xem thường ông ta.
Ông ta dùng quan hệ của mình để giải quyết, nhưng cuối cùng bối cảnh bên người bị hại cũng rất vững chắc, nên hai bên rơi vào thế giằng co.
Dù gì trong chuyện đánh nhau bất luận ai ra tay trước, ai bị nặng hơn người kia thì người đó là người bị hại.
“Ba, ba mau nghĩ cách đi, con không muốn bị ghi vào hồ sơ đâu, lỡ sau này có vết nhơ rồi, con còn làm gì được nữa!”
Lúc này Đinh Hạo cũng biết sợ rồi.
“Còn tôi nữa, chú cảnh sát, chú cũng thấy rồi đó, tôi chỉ đi cùng bọn họ thôi, chứ không hề ra tay đánh người, tôi là giáo viên, các chú đừng ghi tôi vào hồ sơ mà!”
Trần Lâm cầu xin.
Rồi cô quay qua nói với Mã Phi: “Mã Phi, trước đây chúng ta cũng là bạn mà, anh quên rồi ư?”
“Hừ, tất nhiên là không rồi, chắc chắn chuyện Lý Thi Hàm bắt cá hai tay cũng liên quan đến cô.
Chị tôi nhất định sẽ truy cứu chuyện này đến cùng.”
Mã Phi cứng rắn nói.
Ba Đinh Hạo thở dài, rồi nhíu mày nói: “Cô Mã Hiểu Vân, tôi biết cô quan hệ rộng, nhưng cô đừng dồn người khác vào đường cùng vì những chuyện thế này, tôi có quen với người bên tập đoàn Thương Nghiệp Kim Lăng, chẳng lẽ cô muốn người bên tập đoàn đứng ra hòa giải ư?”
“Ha ha, ông đừng lấy người bên tập đoàn Thương Nghiệp ra dọa tôi, ông tưởng người ông quen to lắm à?”
Mã Hiểu Vân khoanh tay trước ngực nói.
Ba Đinh Hạo nghiến răng bắt đầu gọi cho người bên tập đoàn Thương Nghiệp.
Mã Hiểu Vân cũng bắt đầu gọi cho Mã Tiểu Vũ.
Tại sao cô lại làm thế?
Bởi vì Mã Tiểu Vũ đã nói với cô chuyện lần trước rồi, em gái nói có một chàng trai tóc trắng dẫn theo bảy tám chiếc Maybach tới cứu bọn họ.
“Tiểu Vũ à, giờ chị có một chuyện phải làm phiền tới em một chút, chàng trai đã cứu em lần trước ấy, em có số điện thoại cậu ấy không, em gọi cho cậu ấy giúp chị với, giờ em trai chị bị người khác đánh, chẳng phải cậu ấy nói nếu em có chuyện gì thì cứ việc tìm cậu ấy à, em mau nhờ cậu ấy giúp chị đi!”
“A lô, ông Lý, là tôi đây, tôi là kế toán bên Vân Mông Sơn, lần trước ăn cơm, chẳng phải tổng giám đốc Lý nói sau này tôi có chuyện gì có thể… Đúng đúng đúng, chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả.”
Hai bên đều bộc lộ bản lĩnh cao cường của mình.
Khiến Trần Lâm và Lý Thi Hàm nhìn đến phát ngốc.
Ôi mẹ ơi, hóa ra bối cảnh của Đinh Hạo và Mã Phi đều không hề đơn giản.
Trước đây Lý Thi Hàm còn tưởng Mã Phi chỉ là một tên tép riu phấn đấu dưới đáy xã hội, nhưng giờ, chị người ta còn quan hệ với một nhóm người lái cả đoàn xe Maybach.
Lý Thi Hàm luôn cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Quả thật giờ Lý Thi Hàm mới hiểu rõ câu nói:
Thế sự vô thường, đừng bao giờ khinh thường người nghèo!
.