“Giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Tim Lý Việt đã nguội lạnh rồi.
Lúc nãy bọn họ đều rất thản nhiên liếc nhìn chiếc Volkswagen này.
Vì mọi người đều biết, dù là Volkswagen tốt hơn cũng chỉ có tám chín trăm triệu thôi.
Nên bọn họ đều không để tâm.
Nhưng bọn họ lại quên mất ngộ nhỡ đây là chiếc Volkswagen Phaeton thì sao?
Đúng là sợ cái gì sẽ xuất hiện cái nấy!
“Hả? Vậy chúng ta phải bồi thường rất nhiều tiền, đuôi xe Phaeton này đã bị móp méo hết rồi!”
Mẹ Lý Mỹ cũng hơi căng thẳng.
“Hay là thế này anh Lý, anh mau gọi điện cầu xin chủ xe này đi, nếu không được nữa thì chúng ta sẽ gọi chú tới được không?”
Cậu em đó nói tiếp.
“Mẹ kiếp, cậu sợ cái gì, chỉ là đâm xe thôi mà, có gì to tát đâu? Ai bảo bọn họ đậu gần xe tôi như thế, chết tiệt, hơn nữa, cậu tưởng tôi không mua nổi một chiếc Phaeton ba tỷ sáu này à? Thực tập xong ông đây đã mua chiếc Series 7 này đấy, có biết không?”
Một khi Lý Việt tức giận sẽ rất hống hách.
Nhưng anh vẫn gọi cho chủ xe, bảo anh ta tới đây giải quyết một lát, để xem anh ta nói thế nào!
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nhìn thấy một thanh niên nho nhã đeo kính đi ra khỏi nhà hàng, bên cạnh còn có một cô gái khá gầy yếu, xem ra là một cặp tình nhân.
“Anh đã đụng trúng xe tôi!”
Chàng trai nho nhã đi tới rồi khẽ hỏi.
Nhìn vẻ ngoài chàng trai này, trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
Giống như chưa trải sự đời.
Mà người tinh tường như Lý Việt vừa nhìn thấy người này đã thầm vui mừng.
Vậy thì quá tốt rồi, gặp phải một tên ngốc thế này, không cần nói cũng biết chắc chắn là hai lúa, đốt tiền mua túi mua xe để khoe khoang, chứ chưa từng trải qua biến cố lớn nào.
Nếu là người trưởng thành, nói không chừng Lý Việt sẽ khách sáo một chút.
Rồi Lý Việt hung ác nói: “
“Cậu bị mù à, ai bảo cậu đỗ gần xe tôi như thế, giờ tôi không lái xe ra được đây này, cậu nói thử xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Lý Việt xắn tay áo lên, đi về phía chàng trai đeo kính.
Mà Vương Lượng và cậu em kia cũng bao vây chàng trai đeo kính.
Cô gái bên cạnh nói: “Anh đâm trúng xe chúng tôi thì phải đi sửa cho chúng tôi chứ, sao lại hỏi chúng tôi giải quyết thế nào?”
“Đúng đó, anh hãy mang xe tôi đi sửa đi!”
Chàng trai đeo kính khẽ nói.
“Cái gì? Cậu chặn đầu xe tôi, mà còn bảo tôi sửa xe cho cậu nữa à? Mẹ kiếp!”
Lý Việt giơ chân lên đạp vào bụng chàng trai đeo kính, rồi chỉ vào mặt anh ta hung ác mắng:
“Sao cậu không dò hỏi thử xem, Lý Việt tôi là ai? Cậu thật sự nghĩ rằng tôi là người dễ trêu à, ranh con, nhà cậu ở đâu? Tới đọc địa chỉ cho tôi đi!”
Lý Việt uy hiếp.
Chàng trai đeo kính sợ đến mức ôm bụng không dám nói câu nào.
“Ôi cha, cậu Lý Việt thật lợi hại!” Mẹ Lý Mỹ vừa nhìn thấy dáng vẻ hống hách của Lý Việt, thì rất tán thưởng.
“Cũng bình thường thôi dì, nhà Lý Việt vừa có tiền vừa có thế mà!”
Vương Lượng đứng bên cạnh kiêu ngạo nói.
“Cậu còn không mau cút đi cho tôi, nếu lần sau cậu dám chặn đầu xe tôi nữa, tôi sẽ đánh chết cậu!”
Lý Việt lại đá vào người chàng trai đeo kính.
Chàng trai đeo kính được bạn gái đỡ dậy, dìu vào trong nhà hàng.
“Anh Lý thật lợi hại, cứ thế đã giải quyết xong mọi chuyện!”
Cậu em đó sùng bái nói.
“Nếu không phải xe cậu ta đắt hơn xe tôi, thì hôm nay tôi đã bắt cậu ta bồi thường khi tôi đâm vào xe cậu ta rồi!”
Lý Việt đắc ý nói, định lái xe chở mấy người Triệu Thư Kỳ đi trước, rồi mình sẽ đi sửa xe sau.
Nhưng đúng lúc này, cộp cộp cộp!
Một tràng tiếng bước chân vang lên, ba bốn chục chàng trai bỗng lao ra khỏi nhà hàng.
Rồi chạy tới bao vây mấy người Lý Việt lại ngay.
Người cầm đầu là một chàng trai cao lớn mặc áo ngắn tay.
Lúc này anh ta đang nhìn chàng trai đeo kính hỏi: “Bốn mắt, ai trong số họ đã đánh cậu?”
“Là anh ta!”
Bốn mắt chỉ về phía Lý Việt.
Lý Việt vốn đang rất ung dung, nhưng vừa nhìn thấy rõ dáng vẻ người đàn ông cầm đầu kia.
Thì sắc mặt bỗng trắng bệch.
“Anh là anh Thẩm Cường? Lần trước tôi đã gặp anh một lần rồi!”
Lý Việt nuốt nước miếng hỏi.
Thẩm Cường!
Vừa nghe thấy cái tên này, Vương Lượng, cậu em đó, kể cả Dương Thanh và Lý Bân cũng sửng sốt.
Bọn họ đã học ở Kim Lăng một thời gian dài rồi, có nhân vật lớn nào mà bọn họ chưa từng nghe tới.
Thẩm Cường là con trai Thẩm Vạn Hào, mấy câu lạc bộ giải trí lớn nhất Kim Lăng đều thuộc gia sản của họ.
Hơn nữa Thẩm Vạn Hào được xem là người cầm đầu thế lực ngầm lâu năm ở Kim Lăng.
Nếu bàn về sự hung ác, thì tập đoàn Vạn Hào lợi hại hơn tập đoàn Hải Sơn rất nhiều, dù gì tập đoàn Hải Sơn cũng còn có chuyện phải bận tâm, nhưng tập đoàn Vạn Hào thì không.
Bọn họ chính là không phục thì giải quyết!
Mặc kệ bạn mạnh mẽ đến đâu!
Nên mọi người đều đã nghe qua tên của Thẩm Cường.
Anh ta không chỉ là lão đại một khoa chính quy, mà còn cầm đầu toàn bộ trường Đại học Kim Lăng.
Người nào đắc tội với anh ta, anh ta sẽ dẫn người tới nhà người đó đập phá, nói chung là rất tàn nhẫn.
Lý Việt hoàn toàn không thể so bì với người ta được.
Tất nhiên anh ta sẽ sợ hãi, vội thấy sang bắt quàng làm họ.
“Mẹ kiếp! Cậu đâm vào xe bốn mắt, mà còn đánh người ta nữa? Người anh em, cậu cũng vô lý quá đấy? Hôm nay cậu phải giải thích chuyện này cho tôi, bằng không mặt mũi Thẩm Cường tôi sẽ mất sạch!”
Thẩm Cường khẽ híp mắt, cười khẩy.
Nhưng nụ cười này lại khiến Lý Việt không rét mà run.
Anh ta liền vỗ mặt mình nói.
“Chỉ là hiểu lầm thôi, anh Cường, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Ha ha, hiểu lầm, được, đây là nhà hàng do chú tôi mở, tôi cũng không tiện nói gì ở nơi đông người thế này, đi thôi người anh em, chúng ta vào phòng bao tính toán món nợ này một chuyến, để xem thử hiểu lầm thế nào?”
Thẩm Cường nói xong, thì lạnh nhạt liếc nhìn Vương Lượng và cậu em đứng sau Lý Việt, rồi phất tay, hai người đàn ông cao lớn liền đi tới túm lấy bả vai Lý Việt.
“Bốn mắt, mấy người khác có đánh cậu không?”
Thẩm Cường hỏi.
“Không có, chỉ có mình anh ta!”
Rồi Thẩm Cường đút hai tay vào túi, dẫn Lý Việt hai chân đã bắt đầu mềm nhũn đi vào nhà hàng.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây? Người tên Thẩm Cường đó rất lợi hại à?”
Lúc nãy mẹ Lý Mỹ cũng bị dọa sợ.
“Tất nhiên rồi, ba anh ta là người tàn nhẫn, mà anh ta cũng thế, hơn nữa nghe nói hai năm trước, Thẩm Cường còn cưỡng ép một ngôi sao nữ.”
Vương Lượng nói, anh ta biết rất rõ Thẩm Cường là người thế nào.
“Anh Lượng, vậy chúng ta có nên báo cảnh sát không, hôm nay chắc chắn anh Lý sẽ bị tàn phế.”
Cậu em đó vội nói.
“Báo cái đầu cậu, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến chúng ta, có lẽ ba anh Lý sẽ biết ngay thôi.”
Vương Lượng châm điếu thuốc nói.
Trần Lạc Thần đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này.
Trong lòng chỉ muốn nói Lý Việt bị thế là đáng.
Hơn nữa Trần Lạc Thần cũng không có giao tình gì hạng người này, lại ghét đức tính của anh ta, nên chẳng muốn quản.
Anh liền nói: “Dì à, chúng ta thật sự không thể lo liệu chuyện này được, hay là chúng ta cứ đi tìm khách sạn sắp xếp trước đã!”
“Được rồi!”
Mẹ Lý Mỹ và mẹ Từ Diệp đồng thanh đáp.
Lúc này mọi người mới rời đi, check in trong khách sạn.
Đến buổi chiều, bên Dương Thanh không còn gì phải thu xếp nữa, nên đợi sẩm tối sẽ tới Vân Mông Sơn chơi.
Mà bên Vương Lượng đã lái xe chở mẹ Lý Mỹ đi dạo một vòng quanh Kim Lăng rồi.
Điều này khiến mẹ Từ Diệp phải đố kỵ, chẳng thèm đoái hoài đến Dương Thanh.
Cũng may cuối cùng cũng tới hơn năm giờ chiều.
Đúng lúc này mẹ Lý Mỹ cũng vừa quay về.
Vì hôm nay Vân Mông Sơn tổ chức hoạt động kỷ niệm rất náo nhiệt, còn mời tới rất nhiều ngôi sao.
Nên mấy người mẹ Lý Mỹ nhất quyết muốn tới đó xem.
Vương Lượng đã sớm lấy được vé rồi.
Hơn nữa không biết anh ta thông qua con đường nào, mà lấy được vé vào cửa VIP.
Nghĩa là sau khi tiến vào, chỉ cần có tấm vé này, bọn họ sẽ không tốn thêm một đồng tiền nào để ăn uống và vui chơi.
Còn Dương Thanh chỉ mua được vé bình thường.
“Haizz, Vương Lượng, cháu cũng thật là, cháu có bản lĩnh như thế, sao lại không cho dì Từ cậu một vé cửa VIP thế, như vậy Dương Thanh cũng bớt chút tiền, bằng không vào cửa bình thường, thì ăn gì cũng phải bỏ tiền ra mua, hừ hừ!”
“Ồ, cháu quên mất, cháu tưởng Dương Thanh có thể lấy được vé chứ, chuyện này cũng rất đơn giản mà, chỉ cần nhờ vả một tý là xong ngay!”
Vương Lượng gượng cười gãi đầu.
“Hừ, người không biết còn tưởng cậu ta có bản lĩnh lắm, lúc Lý Việt bị người khác đưa đi, cậu ta chẳng dám hó hé một câu nào!”
Mẹ Từ Diệp thật sự không thể chịu nhục được nữa, nên lạnh mặt đáp trả.
“Đúng đó, Vương Lượng nhà chúng tôi không có bản lĩnh, cũng không có quan hệ gì lợi hại, nhưng dù gì cũng tốt hơn bạn trai con gái người nào đó, dẫn mấy người bạn của mình theo ăn chùa.”
Câu nói này nhắm thẳng Trần Lạc Thần và Lý Bân.
Trần Lạc Thần chỉ có thể bất đắc dĩ gượng cười.
Cũng không nói gì.
Rồi mọi người đi vào Mộng Vân Sơn.
Quầy bán vé đã được dựng lên.
“Hả? Vương Lượng, chẳng phải anh nói bạn anh đang đứng đây đợi chúng ta à? Rồi người đâu? Người đó có đáng tin không đấy?”
Đúng lúc này, Lý Mỹ bỗng hỏi một câu.
“Tất nhiên là đáng tin rồi, anh ta là bạn cấp ba của anh, mấy tấm vé này đều do anh ta tặng cho anh, giờ anh ta rất lợi hại đấy, là một cậu chủ giàu có đích thực! Mọi người mau nhìn xem, chẳng phải anh ta đang đợi chúng ta à?”
Vương Lượng chỉ tay nói.
Trần Lạc Thần cũng nhìn về phía tay Vương Lượng chỉ, vừa nhìn thấy người kia, anh không khỏi sửng sốt…
.