“Phải thưa anh, 30 triệu!”
Nhân viên phục vụ cười nói.
Sắc mặt của Lâm Đông bỗng trở nên rất khó coi rồi, vốn dĩ tưởng mình đập ra 3 triệu ra oai là xong chuyện rồi, nhưng nào ngờ, lọ hoa này vậy mà đắt như vậy.
Nếu như gọi ba của anh ta đến thì sao.
Chắc chắn là không được.
Cơ sở chính của nhà hàng tây này ở Kim Lăng, ông chủ ở Kim Lăng rất trâu bò, chút quan hệ này của mình căn bản không có tác dụng!
Nhưng kêu anh ta thật sự lấy ra 30 triệu, trên người anh lấy đâu ra tiền chứ?
“Hừ, 30 triệu thì 30 triệu, có gì mà vênh chứ!”
Khương Nhiên Nhiên lúc này lạnh giọng nói.
Cô ta thậm chí muốn cầm tiền đập vào mặt của nhân viên phục vụ.
Bây giờ ở trước mặt Trần Lạc Thần, không được tích sự gì nhưng vẫn ra vẻ!
Lập tức đưa mắt nhìn sang Lâm Đông ở bên cạnh.
Cô ta biết, Lâm Đông nhất định có cách!
Lâm Đông sờ túi, ghé sát tai Khương Nhiên Nhiên khẽ nói: “Tôi bây giờ trên người còn không đến 6-9 triệu, lấy đâu ra tiền!”
“Á!” Khương Nhiên Nhiên cho rằng chỗ Lâm Đông thế nào cũng phải có 15-18 triệu, trên người mình có 15-18 triệu, còn muốn hai người góp lại, vớt chút mặt mũi giải quyết cho xong.
Nhưng đâu ngờ trên người Lâm Đông chỉ có một chút như thế!
Lập tức sắc mặt có hơi ngượng ngập.
“Nhân viên phục vụ, cái đó tính vào hóa đơn của tôi đi! Số tiền này tôi trả thay cho bọn họ!”
Trần Lạc Thần thấy hai người rì rầm, vốn dĩ cũng không muốn giúp.
Nhưng nhìn ra được, Lâm Đông khả năng hết rồi.
Khương Nhiên Nhiên thì sao, sắc mặt càng khó coi đến cực điểm.
Tuy hai người này không có để anh vào trong mắt, nhưng phải nhìn Khương Nhiên Nhiên khó xử như thế, Trần Lạc Thần vẫn khá ngại.
Dù sao lúc gặp mặt, Trần Lạc Thần còn nói với người ta sau này có gì khó khăn thì đến tìm anh là được.
Cho nên chủ động nói.
“Hừ, Lâm Đông không cần tiền của anh, cái Lâm Đông có là bạn bè!”
Khương Nhiên Nhiên nói.
Chút tiền này, Lâm Đông đi mượn ai 30 triệu đây, nếu thật sự mượn được, ba của anh ta chắc chắn sớm muộn gì cũng biết, vậy không phải sẽ đập chết anh ta sao.
Trong lòng nghĩ mượn ai cũng là mượn.
Liền nói: “Được, Trần Lạc Thần, cậu cho tôi mượn 30 triệu trước! Đợi mai tôi trả cho cậu!”
“Không thành vấn đề! Đúng rồi, anh phải viết giấy nợ cho tôi nha!”
Trần Lạc Thần mỉm cười nhàn nhạt.
Còn nhân viên phục vụ thì sao, lập tức cầm giấy bút tới.
Lâm Đông tuy sắc mặt khó coi, nhưng vẫn viết giấy nợ đưa cho Trần Lạc Thần.
Sau đó lại cầm 3 triệu vừa rồi anh ta ném lên bàn nhét vào trong ví.
Dẫn Khương Nhiên Nhiên ra khỏi cửa.
“Hừ, Nhiên Nhiên, tiền của đồ ngốc không mượn không thì uổng rồi, ha ha, hôm nay tôi mất mặt trước mặt cậu ta, nhưng đợi khi cậu ta đến tìm tôi đòi tiền, đợi xem đi, dù sao tên này không có bản lĩnh gì!”
Lâm Đông còn muốn chỉnh Trần Lạc Thần.
Mà nhìn Lâm Đông như này, trong lòng Khương Nhiên Nhiên bỗng cảm thấy xa lạ, xa lạ đến mức trước nay chưa từng quen biết.
Một từ, hãm!
Phải, Lâm Đông bây giờ thật hãm, trước kia, Khương Nhiên Nhiên thật sự cảm thấy có tiền hay không không phải là quá quan trọng.
Dù sao cô ta lớn lên trong lồng kính, yêu cầu đối tiền trước nay không có khát vọng quá lớn!
Cảm thấy về sau tìm một bạn trai, không nhất định phải có quá nhiều tiền, có thể bao mình ăn uống là được rồi!
Cho nên nếu có quan hệ, còn có Lâm Đông có công việc mà ai cũng ngưỡng mộ, tự nhiên là lựa chọn hàng đầu của cô ta.
Bởi vì Lâm Đông bất luận đi đến đâu cũng nhận được sự tôn trọng.
Nhưng hôm nay, ở nhà hàng tây, thật sự làm thay đổi thế giới quan của Khương Nhiên Nhiên rồi.
Có thể bao cô ta ăn uống sao?
Ha ha, không có tiền, đến bữa cơm như vậy cũng không ăn nổi.
Trần Lạc Thần gọi một đống đồ ăn ngon, Khương Nhiên Nhiên rất muốn ăn, nhưng Lâm Đông lại không có tiền.
Đánh vỡ một lọ hoa, cũng không đền nổi.
Mượn tiền người ta, còn muốn gây khó dễ người ta.
Đây chính là nam sinh mà mình thích sao?
Khương Nhiên Nhiên khẽ lắc đầu.
“Nhiên Nhiên đi thôi, tôi lái xe đưa em về nhà!”
Lâm Đông lúc này nói.
“Bỏ đi, tự anh về trước đi, tôi gọi taxi về là được rồi!”
Khương Nhiên Nhiên nói xong, liền ở bên đường vẫy một chiếc taxi, lên xe rời khỏi.
Chỉ để lại Lâm Đông đứng ngây ngốc.
Anh ta đương nhiên biết Khương Nhiên Nhiên làm sao rồi, trong lòng hận chết Trần Lạc Thần!
Mà không lâu sau, sau khi Trần Lạc Thần và Hứa Hinh lưu phương thức liên lạc của nhau, cũng ăn xong rồi.
Trần Lạc Thần gọi taxi cho Hứa Hinh đưa cô ta về nhà.
Lại chạy đến KTV bên cạnh xem thử, bên trong đã giải tán rồi, tối nay KTV cũng tạm thời đóng cửa.
Trần Lạc Thần không ngờ một ngày này vậy mà xảy ra nhiều ra nhiều chuyện như thế, thật khá mệt.
Lập tức bắt xe, về khách sạn mà mình ở.
Vừa về tới.
Điện thoại của anh lại đổ chuông rồi.
Vừa nhìn, vẫn là số điện lạ gọi đến lúc ăn cơm.
Đây là ai?
Trần Lạc Thần nghi hoặc, ấn nghe máy.
“Trần Lạc Thần, anh làm gì thế? Sao không nghe điện thoại!”
Cuộc gọi vừa kết nối thì truyền tới một giọng trong trẻo của nữ.
Mà nghe giọng nói này, Trần Lạc Thần bỗng có hơi sững ra.
“Tần Nhã, sao lại là cô!”
Trần Lạc Thần nghi hoặc.
Nói đến thì bắt đầu từ hôm nghỉ lễ, đã trôi qua nửa tháng rồi.
Nửa tháng này, phần lớn thời gian của Trần Lạc Thần đều ở bệnh viện chăm sóc ông Ngô, mà Tần Nhã hình như cũng vì chuyện hôm đó trước kỳ nghỉ lễ, không thèm để ý mình rồi.
Trong lòng Trần Lạc Thần nghĩ như thế cũng tốt.
Hai người căn bản đã cắt liên lạc rồi.
Không ngờ lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Nhã.
“Hừ, rất bất ngờ sao, tôi dùng số điện thoại bàn trong phòng tôi gọi cho anh, anh có ý gì hả, cũng không liên lạc với tôi, anh thật sự không xem tôi là bạn!”
Tần Nhã oán trách nói.
“Không có, chỉ là ngạc nhiên cô lại gọi điện cho tôi!”
Trần Lạc Thần cười khổ nói.
“Tôi tại sao không thể gọi điện cho anh chứ?”
Tần Nhã hờn dỗi nói.
“Bởi vì tôi không phải là phú nhị đại gì đó, chỉ là một tên nghèo kiết xác!”
“Tôi không cho phép anh hạ thấp mình như thế!”
Tần Nhã tức giận nói.
“Thật đấy, đa số nữ sinh đều gọi tôi như thế!”
“Đó là đa số, tôi trước nay không có ý xem thường anh, còn ngược lại, tôi cảm thấy anh giỏi hơn những phú nhị đại kia nhiều, tôi biết anh là vì anh yêu bạn gái của anh cho nên mới trốn tránh tôi mọi nơi, thật ra nếu như không có bạn gái của anh tồn tại, anh nhất định sẽ đối với tôi rất tốt, đúng không?”
“Có lẽ vậy…” Trần Lạc Thần cũng không biết nói như nào nữa.
Tần Nhã cô gái này, nói thật, lớn lên xinh đẹp có khí chất, hơn nữa tâm địa rất tốt, ai nếu như có thể để cô ta làm bạn gái, thật là có phúc rất lớn.
Có điều Trần Lạc Thần thì sao, bởi vì có Tô Lệ Hàm, anh đối với Tần Nhã cho dù là thích, nhưng không phải loại thích đó.
“Cô gọi điện cho tôi có chuyện gì không?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho anh à? Được, tôi không có chuyện gì, vậy anh cúp máy đi!”
Tần Nhã đanh giọng nói.
“Tút tút tút…”
Trần Lạc Thần cúp máy rồi.
Nhưng lập tức lại gọi lại, Trần Lạc Thần ấn nghe.
“Anh có ý gì hả! Anh sao lại như thế! Thật là bị anh làm cho tức chết, tôi tìm anh có chuyện, hơn nữa là chuyện rất quan trọng!”
Tần Nhã nghẹn lời mà nói.
“Có chuyện gì?”
“Ngày mai tôi muốn đến quê của anh tìm anh, ở nhờ nhà anh vài ngày, anh có tiện không?”
“Alo alo, Trần Lạc Thần, anh nghe thấy không?”
.