“Đây là xe cô thuê sao?”
Sau khi Trần Lạc Thần lên xe xem xét, đây không phải là chiếc Mercedes-Benz G500 anh thuê cho Vương Tiểu Chương, chị của Tiểu Cường hay sao.
Nghĩ thầm cũng trùng hợp thật.
“Hừ, tuy anh quen biết với nhóm cậu ấm kia, nhưng mà tôi cũng biết đám cậu ấm kia không dẫn anh đi chơi, chắc anh cũng chưa từng lái chiếc xe xịn như thế này đúng không?”
Trần Lâm hơi đắc ý.
Lái vẫn rất quen tay.
“Chiếc xe này khoảng sáu tỷ đó, hơn nữa còn là xe mới, anh biết thuê một ngày hết bao nhiêu không, chỉ tính riêng tiền thế chấp đã là ba trăm triệu rồi, bọn họ bỏ hết vốn liếng vào đó!”
Bạn thân của Trần Lâm cũng đắc ý nói.
Còn không quên cầm điện thoại quay video.
“Lâm Lâm, mở mui xe lên đi, tớ muốn ló đầu ra chụp ảnh!”
Cô bạn thân kích động nói.
“Được, mở cho cậu ngay! Nhưng mà cậu cẩn thận chút, bị xước là phải trừ tiền đó!”
Trần Lâm vừa dặn dò, vừa duỗi tay chuẩn bị mở công tắc mở mui xe.
“Úi, công tắc mở mui xe nằm ở đâu vậy? Cái này là hai chiều, tớ không hiểu!”
Lúc này Trần Lâm sốt ruột nói.
Dù sao cũng vừa thuê được, có một số thứ không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Trần Lạc Thần ngồi ở đằng sau, thấy Trần Lâm dùng móng tay dài ngoằn của cô ta sờ lung tung trên bàn điều khiển, cũng rất đau lòng.
Trần Lạc Thần cạn lời nói cho cô biết công tắc để mở mui xe.
Cô thử.
Kết quả đúng thật.
“Má ơi, Trần Lạc Thần anh giỏi thật đó, không ngờ anh còn hiểu rất rõ về kiểu xe này!”
Trần Lâm nói: “Cũng đúng, lúc học cấp ba anh cũng rất thích xe, xem ra anh đã nghiên cứu từ trước rồi!”
Trần Lạc Thần chỉ cười khổ gật đầu.
Sau đó, bạn thân Trần Lâm ló đầu ra chụp ảnh.
Sau đó hai người Trần Lâm dẫn Trần Lạc Thần đi đến salong, đổi một kiểu tóc mới cho Trần Lạc Thần.
Lại bảo Trần Lạc Thần thay một bộ vest đơn giản, áo sơ mi trắng giày da linh tinh.
Sau khi ‘tân trang’ xong, Trần Lạc Thần trông cũng hơi đẹp trai.
Loại con gái kén chọn như Trần Lâm cũng nhịn không được quay sang nhìn vài lần.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Đi quán cà phê bên cạnh khách sạn Kim Lăng! Đúng rồi Trần Lạc Thần, tôi phải dặn anh một vài chuyện nữa, anh cũng có quen với nhóm cậu Bạch, cũng coi như từng tiếp xúc với các cậu ấm rồi, nhưng hôm nay anh giả vờ không giống với mấy cậu ấm đó, anh là kiểu giàu sau một đêm, cho nên mới kiêu căng phách lối lên, có tiền thích làm gì thì làm, như vậy mới có thể hù Đinh Hạo được, anh hiểu tâm lý của một tên nhà giàu mới nổi không?”
Trần Lâm nói.
“Hả? Giàu sau một đêm thì cũng không cần thiết phải như vậy chứ?” Trần Lạc Thần cười khổ nói.
Trần Lạc Thần nghĩ thầm, nếu anh mà như thế thì bây giờ Trần Lâm cô cũng sẽ không nghĩ đủ mọi cách để theo đuổi Đinh Hạo.
“Trời, tóm lại anh cứ làm theo những gì tôi nói, còn phải nghe theo sự sắp xếp của Ngụy Thảo! Cô ấy sẽ chuẩn bị cho anh!”
Ngụy Thảo đương nhiên chính là bạn thân của Trần Lâm.
Trần Lạc Thần còn có thể nói gì nữa, đành bất đắc dĩ gật đầu.
Đến quán cà phê.
Trần Lâm lập tức nhập vai.
Cô nhẹ nhàng kéo cánh tay Trần Lạc Thần, chui vào trong lòng Trần Lạc Thần, bước vào.
Mà sau khi đi vào, Trần Lạc Thần mới nhìn thấy, thì ra ở một góc trong quán, Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đang ngồi đó uống cà phê.
Trần Lạc Thần quá bội phục Trần Lâm, thu thập thông tin chính xác thật.
Sau đó, Trần Lâm kéo Trần Lạc Thần đến chỗ ngồi cạnh Đinh Hạo và Lý Thi Hàm.
Lúc này Lý Thi Hàm ngẩng đầu lên, cũng vừa lúc nhìn thấy cảnh trước mắt.
Lập tức ngẩng ra.
“Xin chào, hai người muốn gọi món gì?’
Lúc này nhân viên đã cung kính đi đến, thấy Trần Lạc Thần và Trần Lâm mặc vest, sắc mặt cũng cung kính hơn.
“Cà phê đắt nhất của quán mấy người là món nào? Hôm nay tôi uống món đắt nhất!”
Dựa theo tâm lý của nhà giàu mới nổi mà Trần Lâm từng dạy.
Trần Lạc Thần ngồi xuống vắt chéo chân.
“Hả? Đắt nhất? Anh ơi, cà phê đắt nhất của chúng tôi đến chín trăm nghìn một ly…”
Nhân viên hơi kinh ngạc.
“Chín trăm thì chín trăm, cũng không quá đắt! Lấy hai ly!”
“Vâng thưa anh, xin đợi một lúc!”
Nhân viên hơi khom lưng lui xuống.
Trần Lâm nhìn dáng vẻ khoe giàu ngứa đòn của Trần Lạc Thần, thỉnh thoảng còn lắc lư đồng hồ trên tay, vừa buồn cười lại vừa to mò, không ngờ Trần Lạc Thần cũng rất đẹp trai đó!
Lúc này Đinh Hạo cũng chú ý đến Trần Lạc Thần và Lý Thi Hàm ở bên cạnh.
Lúc này, Đinh Hạo nghe Trần Lạc Thần gọi một ly cà phê chín trăm nghìn, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Đặc biệt là Trần Lâm còn thân thiết với anh như thế.
Làm Đinh Hạo cảm thấy rất khó chịu.
Đúng vậy, lúc trước có một cô gái xinh đẹp lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh bạn, bạn còn rất hưởng thụ những gì cô làm cho bạn.
Cho dù sau này không yêu đương cùng cô ta, nhưng cô ta còn yêu bạn, cho dù là ai thì cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn lòng hư vinh.
Nhưng không ngờ rằng, Trần Lâm lại thay lòng nhanh như vậy.
Hơn nữa còn là với Trần Lạc Thần mà anh luôn rất nhạy cảm.
Đùng!
Đinh Hạo đặt ly cà phê xuống bàn, lạnh lùng nói:
“Hừ, giả vờ làm người có tiền là gì, đốt ví làm gì chứ! Anh như thế nào tôi còn không biết sao, giả vờ giả vịt!”
Lý Thi Hàm cũng nhìn Trần Lạc Thần và Trần Lâm, khuyên Đinh Hạo.
“Đúng rồi Trần Lạc Thần, anh mới mua xe mới, lát nữa anh định chở em đi đâu thế, đến phố thương mại Kim Lăng được không? Em thích một bộ quần áo, lát nữa anh mua cho em nha? Chỉ hơn chín triệu thôi! Năn nỉ anh mà!”
Trần Lâm nắm tay Trần Lạc Thần nói.
“Em xê ra đi, xem cái dáng vẻ nghèo xơ nghèo xác của em kìa, quần áo có chín triệu cũng dám mặc, nếu có món nào thấp hơn ba mươi triệu thì đừng có nói với anh, em có thấy mất mặt không!”
Trần Lạc Thần thành thạo gỡ tay Trần Lâm ra, còn mắng cô.
Trần Lâm lại không ngờ rằng Trần Lạc Thần diễn nhà giàu mới nổi lại đẹp trai như vậy.
Lập tức nép sát vào lòng anh gật đầu liên tục.
“Hừ, khoe khoang gì chứ, không phải chỉ là chó săn của người ta thôi sao!”
Đinh Hạo thấy Trần Lạc Thần mắng Trần Lâm như vậy, Trần Lâm lại còn lấy lòng anh, lại càng ghen tỵ hơn.
Má nó, cái tên Trần Lạc Thần này có cái gì chứ, anh ta có cái gì hơn được anh?
“Được rồi Đinh Hạo, có một vài người thích khoe khoang như vậy đó, cầm cọng lông gà mà tưởng lệnh tiễn, đừng để ý đến bọn họ!”
Lý Thi Hàm nhịn không được nói.
“Úi, Trần Lạc Thần, lúc trước bọn em còn tưởng là anh làm chó săn cho đám cậu ấm kia đó, xem ra là em trách lầm anh rồi, anh chỉ đến để hít ké khí nhà giàu, ha ha, em cũng không ngờ anh mua vé số trúng được nhiều tiền như thế!”
Trần Lâm thấy đã đạt được hiệu quả, lập tức kéo tay Trần Lạc Thần, sùng bái nói.
“Cái gì? Trúng vé số?”
Những lời này làm cho Đinh Hạo chú ý đến.
“Trần Lạc Thần, anh trúng được bao nhiêu?’
Mà Lý Thi Hàm lại nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần, căng thẳng hỏi.
Nếu chỉ trúng năm sáy tỷ, chỉ sợ sẽ không đến mức làm cho một người kén chọn như Trần Lâm quấn lấy Trần Lạc Thần như thế.
Chắc chắn là trúng số tiền lớn.
Hơn nữa nhìn Trần Lạc Thần hiện tại mà xem, xa hoa cỡ nào chứ.
Lý Thi Hàm thật sự sợ Trần Lạc Thần sẽ hơn xa Đinh Hạo, như vậy chỉ sợ người hối hận nhất sẽ là cô, cho nên đương nhiên là căng thẳng rồi.
“May thôi, tôi cũng không ngờ sẽ đổi đời, đột nhiên trúng một đống tiền như thế, còn con số cụ thể thì tôi không tiện nói cùng hai người! Thật sự không tiện, xin lỗi!”
Trần Lạc Thần nhìn Lý Thi Hàm cười nói.
Lúc này Trần Lạc Thần thò tay vào túi lấy điện thoại.
Kết quả không cẩn thận làm rớt chìa khóa xe ra.
Mà Đinh Hạo và Lý Thi Hàm nhìn thấy, lập tức trợn to hai mắt nhìn.
“Chìa khóa của Mercedes-Benz G500?!”
.