“Trần Lạc Thần, anh quen dì Lâm sao?”
Chuyện lần trước ở bệnh viện, Trần Lạc Thần lại lái G500, lại quen viện trưởng huyện Bình An, khiến Giang Tuyết Tinh vô cùng ngạc nhiên.
Nói thật, Trần Lạc Thần ngày hôm đó quả thật hào quang sáng chói.
Nhưng, nói như nào, khi so sánh Trần Lạc Thần với Lý Văn Dương và Triệu Kiệt ở bên cạnh mình vẫn còn thiếu cái gì đó.
Nhà Lý Văn Dương có công ty lớn, bản thân anh ta cũng mở công ty làm ông chủ.
Mặc dù không lái xe đại G tốt như Trần Lạc Thần, nhưng Lý Văn Dương có triển vọng.
Còn Lý Kiệt chính là phó giám đốc bộ phận nhân sự mà Giang Tuyết Tinh nghi ngờ lần trước đã giúp mình.
Người ta đang quản lý nhân viên tiền lương của đơn vị sự nghiệp ở một tập đoàn lớn, cuối năm phát thưởng các kiểu.
Cũng là sự nghiệp của mình.
Là thành phần tri thức đẹp trai.
Nhưng còn Trần Lạc Thần, anh có cái gì?
Mặc dù Trần Lạc Thần bây giờ cũng được xem là nhân vật trong lớp rồi, nhưng Giang Tuyết Tinh đối với anh, cũng không còn tình cảm của thời cấp ba.
“Ừ, quen biết, không ngờ người mà dì Lâm mời lại là các cậu, thật trùng hợp!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
Một nhóm người, mặc dù ba người kia không vừa mắt, không vừa miệng với Trần Lạc Thần, nhưng vẫn ngồi xuống, ăn cơm nói chuyện.
Trần Lạc Thần ngồi bên cạnh, trông có chút chán chườn.
Chính là hình như mối quan hệ của Lý Văn Dương và Giang Tuyết Tinh có chút xa cách hơn trước kia.
Nói thế nào nhỉ.
Trước đây Giang Tuyết Tinh luôn nửa dán đến Lý Văn Dương, Lý Văn Dương cũng thích Giang Tuyết Tinh.
Nhưng bây giờ, lực chú ý của Giang Tuyết Tinh lại tập trung lên người Triệu Kiệt.
Lý Văn Dương thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần Lạc Thần, lại đố kỵ nhìn Triệu Kiệt.
Trên mặt anh ta luôn có chút không vui.
Nhưng Lý Văn Dương cũng không quá suy sụp.
Vì ngoại hình của Hứa Hinh khiến hai mắt anh ta sáng lên.
Trông cũng xinh đẹp, bất phân thắng bại với Giang Tuyết Tinh, còn nhiều hơn một chút đơn thuần, xinh đẹp đơn thuần đúng là khiến người khác yêu thích mà.
Vì vậy, Lý Văn Dương vừa đố kỵ với Triệu Kiệt, cũng không quên ám thị với Hứa Hinh.
Lưu Mãnh cũng thấy Hứa Hinh xinh đẹp, cũng ám thị với Hứa Hinh, nhưng sau khi liếc nhìn sắc mặt Lý Văn Dương, lại không dám chủ động biểu thị sự yêu thích của mình.
Nhưng ngượng ngùng ở chỗ, hình như Hứa Hinh lại có ý với Trần Lạc Thần, còn liên tục dùng đũa của mình gắp thức ăn cho Trần Lạc Thần.
Điều này khiến Lý Văn Dương và Lưu Mãnh đều khó chịu.
Bữa cơm này cứ diễn ra như vậy, mặc dù bề ngoài rất hòa hợp, nhưng thực sự là đang âm thầm nhen nhóm.
Lúc này, sau khi Lý Văn Dương liếc nhìn Trần Lạc Thần, lại nhìn Lưu Mãnh, sau đó hai người lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài!
“Anh Dương, sao vậy? Không phải anh có ý với Hứa Hinh đấy chứ? Cô ấy là….”
Lưu Mãnh nói.
“Cút qua một bên đi, trước tiên đừng nói cái này, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội để tôi xả hận rồi, hơn nữa còn có thể khiến con điếm Giang Tuyết Tinh kia còn có Hứa Hinh phải nhìn tôi bằng con mắt cao hơn trước!”
Lý Văn Dương nhớ đến sự ngượng ngùng trên bàn ăn lúc nãy, trên khuôn mặt mang theo sự hung dữ nói.
“Hả? Anh Dương? Anh chuẩn bị chỉnh Trần Lạc Thần sao? Chỉnh như thế nào?”
Lưu Mãnh cũng hưng phấn.
Lần trước đánh nhau, ngoại trừ Lý Siêu lên, Lưu Mãnh cũng lên, đồng thời hồi cấp ba Lưu Mãnh cũng là một mãnh tướng dưới chướng của Lưu Văn Dương.
Nhà anh ta mở công ty, có tiền, đánh nhau cũng rất giỏi.
“Đúng rồi, hai ngày trước chúng ta đi ra ngoài uống rượu, không phải cậu có một đại ca tên Dương Văn Long sao? Hay là như thế này, lát nữa cậu gọi điện cho anh Long, bảo anh ấy đến đây dọa mấy người ở bàn kia một chút, sau đó, không giải quyết được, tôi mới ra tay, đồng thời bảo anh Kim của tôi gọi điện thoại cho bọn họ, haha, bây giờ những người lăn lộn ở huyện Bình An hay là Kim Lăng, ai mà không cho anh Kim của tôi vài phần mặt mũi!”
“Hơn nữa, không chỉ hăm dọa, tốt nhất đánh cho Trần Lạc Thần một trận, khiến cậu ta mất mặt!”
Lý Văn Dương nói.
Lưu Mãnh vừa nghe thấy vậy, che miệng đầy sự ngạc nhiên.
“Đúng là ý kiến hay!”
“Ừ, bởi vì chuyện lần trước anh Kim không giúp được tôi, vì vậy mới cảm thấy rất có lỗi với người em trai kết nghĩa này, nói sau này nếu tôi có chuyện gì, anh ấy có thể giúp đỡ nhất định sẽ giúp đỡ!”
Lý Văn Dương đắc ý nói.
“Vậy thì được, cứ làm như vậy đi, tôi gọi điện thoại cho anh Long!”
Lưu Mãnh lập tức gọi điện thoại.
Hai người điềm nhiên như không đồng thời quay lại phòng bao, nhưng rõ ràng đều rất phấn khích.
Trần Lạc Thần ở bên cạnh vừa gặm giò heo, vừa cảm thấy khó hiểu, hai cái tên này cười cái gì?
Nhưng không lâu sau.
Bên ngoài vang lên một loạt âm thanh ầm ĩ.
“Các người làm gì vậy? Các người không thể đi vào!”
Truyền đến là âm thanh của một nữ nhân viên phục vụ.
“Cút cho tôi!”
Một người đàn ông mắng.
Sau đó cửa phòng bao bị đạp một cái, mở ra.
Liền nhìn thấy bảy tám người để đầu đinh, trên cổ đeo dây chuyền vàng.
Tất cả đều cởi trần, trên người đều là hình xăm.
Rất bá khí.
Trên tay bọn họ còn cầm áo ngắn tay của mình, lúc này lạnh lùng lướt qua tất cả mọi người trong phòng.
Một người trong số đó mặc áo phông, kẹp một cái túi mà những ông chủ thường dùng.
Vừa hút thuốc vừa nói: “Phòng bao này là ai đặt? Đổi phòng khác cho tôi!”
“Dựa vào cái gì, các người là ai!”
Hứa Hinh tức giận đứng lên, cô ta mới không thèm sợ bọn họ.
“Là ai? Ông đây là Dương Văn Long, không nhận ra thì đi ra ngoài nghe ngóng cho tôi!”
Dương Văn Long kẹp túi, ném điếu thuốc xuống đất giẫm nát, nói.
Nhưng lông mày của Lâm Tiểu Phụng lúc này lại hơi nhướng lên.
Rõ ràng cái tên Dương Văn Long này bà ta đã nghe nói rồi.
“Vị Dương tổng này, nhưng bây giờ chúng tôi vẫn chưa ăn xong, phải đổi như thế nào đây?”
Lâm Tiểu Phụng cười nói.
“Đổi như thế nào? Mỗi người bê một món đến chỗ khác ăn!”
Dương Văn Long cười khẩy nói.
Dưới bầu không khí cứng ngắc này, Lâm Tiểu Phụng cũng không biết phải nói gì.
Nếu như bưng ra ngoài ăn, vậy thì chả khác nào khiến Lý Văn Dương không còn chút mặt mũi nào.
Bây giờ chỉ có thể kéo đứa con gái Hứa Hinh nóng nảy lại, kêu cô ta ngồi xuống.
Còn Lý Văn Dương và Lưu Mãnh, rất bĩnh tình nhìn toàn bộ sự việc trước mắt.
Chỉ là Lý Văn Dương có chút lo lắng.
“Như này đi, hôm nay Trần Lạc Thần thế nào cũng xem như là chủ nhà, sao cả một cái rắm cũng không thả? Như vậy, dựa theo phương án thứ nhất, chỉ cần Trần Lạc Thần lên tiếng, thì kế hoạch ẩu đả với Trần Lạc Thần cũng xong rồi! Quá con mẹ nó nhát gan rồi!”
Mà Trần Lạc Thần cũng nghĩ: “Bình thường, Lý Văn Dương cùng với Lưu Mãnh đều là những người thích xuất đầu lộ diện, lúc này hai người bọn họ nên tỏ ra uy phong mới phải, bản thân không thể cướp đoạt sự uy phong của bọn họ đứng ra quản chuyện này! Nhưng không ngờ hai tên này rắm cũng không thả, sao lại sợ rồi?’
Vì vậy cũng không động đậy.
“Được? Không lên tiếng đúng không? Vậy đừng trách tôi không khách khí!”
Dương Văn Long lắc cổ, phát ra những tiếng kêu răng rắc.
“Bốp!”
Đột nhiên, Triệu Kiệt đập một cái lên bàn.
“Tôi xem các anh có dám không, các người còn có vương pháp hay không? Tuyết Tinh, gọi điện thoại báo cảnh sát đi!”
Triệu Kiệt một tay đút vào túi quần, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Khiến Giang Tuyết Tinh cảm thấy lúc này Triệu Kiệt càng đẹp trai.
Mà nhìn thấy Giang Tuyết Tinh nhìn Triệu Kiệt với biểu cảm sùng bái.
Lưu Mãnh cũng lo lắng thay cho Lý Văn Dương.
Dường như vô ý nói: “Cậu xem đi, để Triệu Kiệt cướp mất sự nổi bật rồi!”
Mà Lý Văn Dương chỉ thầm cười khổ trong lòng: “Cướp mất sự nổi bật? Haha, bây giờ cứ để hai người Trần Lạc Thần và Triệu Kiệt thể hiện, không có ai đứng ra mới không tốt!”
Triệu Kiệt lúc này cả người toát lên vẻ anh hùng, quay đầu cho Giang Tuyết Tinh một ánh mắt yên tâm, tất cả đã có anh.
Mà Giang Tuyết Tinh gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra muốn gọi báo cảnh sát.
“Mẹ nó! Một chút mặt mũi cũng không cho, anh em, đánh cho tôi!”
Dương Văn Long đột nhiên trở nên gấp gáp, cầm một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh ném lên người Triệu Kiệt.
Trong lúc đánh nhau, đương nhiên có người đã cướp lấy điện thoại của Giang Tuyết Tinh ném vỡ.
Dọa Giang Tuyết Tinh sợ đến mức cả khuôn mặt đều trắng bệch, trực tiếp dựa vào Lý Văn Dương.
Còn Triệu Kiệt, đã bị người khác đè trên mặt đất, hung hăng đánh.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, phải làm sao bây giờ!”
Lâm Tiểu Phụng lo lắng đến mức sắp khóc.
Còn Lý Văn Dương, nhìn Hứa Hinh và Giang Tuyết Tinh, đã đến lúc rồi, nhưng thấy Trần Lạc Thần vẫn chưa ra tay, không khỏi âm thầm mắng một tiếng, trong lòng chỉ có thể tìm cơ hội kêu người đánh anh ta.
Lại vang lên một tiếng đập bàn.
Chỉ thấy Lý Văn Dương hai tay đút túi quần, nheo mắt, đầu hơi rủ xuống, lạnh lùng nói.
“Các người lập tức dừng tay cho tôi.”
.