Cô gái này, không phải là Khương Nhiên Nhiên còn là ai chứ!
Trần Lạc Thần đối với Khương Nhiên Nhiên, không đến nỗi là hận, cũng không đến mức chán ghét.
Chỉ là không muốn gặp cô ta.
Ha ha, có khi nghĩ lại thứ như cảm xúc khá thú vị.
Nhớ lúc nhỏ, mới 7-8 tuổi, khi anh được ba dẫn theo, gặp được Khương Nhiên Nhiên.
Cảm thấy Khương Nhiên Nhiên rất xinh! Đợi lớn lên rồi, cô ta làm vợ của mình thì tốt rồi.
Dù sao lúc đó Khương Nhiên Nhiên chính là một cô bé xinh xắn đáng yêu, trắng trắng, quần áo mặc trên người còn đẹp.
Chỉ là vô cùng kiêu ngạo, chê bai Trần Lạc Thần không phải là người thành phố.
Trần Lạc Thần muốn gần cô ta hơn, cô ta mắng Trần Lạc Thần chạy mất.
Tuy Trần Lạc Thần khá sợ cô ta, nhưng vẫn muốn để cô ta làm vợ của mình.
Loại cảm giác này, theo Trần Lạc Thần đến khi cấp 2 mới giảm đi.
Đợi đến bây giờ gặp lại, Trần Lạc Thần dám bảo.
đảm, chỉ cần mình lộ ra thân phận, đừng nói theo đuổi Khương Nhiên Nhiên, cho dù là Khương Nhiên Nhiên theo đuổi ngược lại đều có khả năng.
Nhưng hiện nay chính là hiện nay, không phải là trước kia rồi.
Bây giờ Trần Lạc Thần đối tránh không gặp, mãi mãi không chạm mặt mới tốt.
ï cô ta, chỉ là muốn Nhưng cứ sợ cái gì thì đến cái đó.
“Trần Lạc Thần, anh không nhìn thấy tôi sao?”
Khương Nhiên Nhiên hình như là treo chân, giờ mang theo vài phần tức tội hỏi Trần Lạc Thần.
“Không… không nhìn thấy!”
Trần Lạc Thần xấu hổ nói.
hôm nay vốn định ngồi xe đến thành phố Kim Lăng, nhưng không cẩn thận bị treo chân, không đi được rồi!”
Khương Nhiên Nhiên đã đi đến bên cạnh Trần Lạc Thần, nói.
“Âu âu, vậy không có gì thì tôi đi trước đây!”
Trần Lạc Thần chỉ vào khách sạn, xoay người muốn đi.
“Này này này, anh đây là có ý gì, tôi nói tôi đã bị treo chân, anh cũng không hỏi!”
Khương Nhiên Nhiên u oán nói.
Thái độ lạnh nhạt này của Trần Lạc Thần, khiến Khương Nhiên Nhiên có cảm giác hơi không chịu được.
Phải, trước kia Trần Lạc Thần sợ mình cỡ nào, có thể nói như này, cho dù khoảng thời gian trước khi lần đầu chạm mặt ở trong nhà, cô ta nếu như kêu Trần Lạc Thần làm cái gì, anh tuyệt đối cắp mông đi làm.
Hơn nữa, lúc đó cô ta cũng chưa từng làm cử chỉ lời nói của Trần Lạc Thần ra gì.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, có thể là sau khi biết Trần Lạc Thần có tiền.
Khương Nhiên Nhiên cảm thấy Trần Lạc Thần khác rồi, hơn nữa cô ta thì sao, cũng bắt đầu để ý cách nhìn của Trần Lạc Thần đối với mình và lời nói cử chỉ của anh.
Nghĩ tới sự lạnh nhạt của Trần Lạc Thần vừa rồi.
Nếu là trước kia, anh thích làm sao thì làm thế đó, đều không đặt vào trong mắt.
Nhưng bây giờ không được, trong lòng Khương Nhiên Nhiên không ổn, vô cùng không ổn.
“Âu, vậy chân của cô không sao chứ?”
Trần Lạc Thần bất lực nói.
“Hừ, không sao rồi!”
Khương Nhiên Nhiên lại tức giận.
Trần Lạc Thần ở ngân hàng rút một tỷ tám cô ta tận mắt nhìn thấy, còn cả chuyện Trần Lạc Thần giúp.
dì Lâm hoàn thành chỉ tiêu, khiến bà ta trở thành phó phòng mẹ hôn qua đều khóc nháo nói rồi.
Thật sự, sau khi nghe thấy, Khương Nhiên Nhiên bị dọa đến bàng hoàng.
Cảm thấy mình khả năng đã mất đi cái gì đó!
“Không sao thì tốt, tôi về đi ngủ, tối qua bận cả đêm rồi!”
Trần Lạc Thần thật sự mệt rồi!
Giờ muốn đi vào khách sạn.
“Thì ra anh luôn ở nơi này?”
Khương Nhiên Nhiên lại ngây ra nói.
“Ừm ừm!” Lạnh nhạt gật đầu, Trần Lạc Thần đi về phía khách sạn.
“Trần Lạc Thần, anh thật sự đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy, tôi bây giờ chân bị thương rồi, muốn về nhà, anh đều không đưa tôi về sao?”
Hốc mắt của Khương Nhiên Nhiên bỗng đỏ lên.
Đàn ông này thì phải là chiều mình yêu mình, nhưng bây giờ đối với cô ta không thèm để ý là như nào đây!
“Nhưng tôi không có xe? Chiếc G500 đó không phải là bán rồi sao, tôi cũng không thể đưa cô về được!”
Trần Lạc Thần bất lực xoa tay.
“Vậy… vậy anh có xe đạp, anh có thể dùng xe đạp đưa mà, còn nữa còn nữa, anh tối qua chọc mẹ tôi tức đến ngã bệnh rồi, anh không đi thăm sao?”
Khương Nhiên Nhiên lại hỏi.
“Đánh rằm! Cái gì nói là bị tôi chọc tức đến ngã bệnh rồi! Liên quan gì đến tôi!”
Trần Lạc Thần mắng.
“AI Được rồi được rồi, tôi nói sai rồi được chưa, anh đừng nóng!” Khương Nhiên Nhiên ủy khuất muốn khóc rồi.
Trước nay chưa có ai mắng cô ta như vậy, nhưng Trần Lạc Thần vừa mắng cô ta như thế, trong lòng cô ta ngược lại cảm thấy mình nói sai rồi, mặt mày tự trách.
Mà trên thực tế, tự trách cộng thêm sự xấu hổ.
khi bị mắng, Khương Nhiên Nhiên vừa nói vừa không chịu được.
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Mà Trần Lạc Thần thấy cô ta khóc rồi, cũng cảm thấy lời của mình vừa rồi có hơi nặng lời rồi.
Dù sao bây giờ vừa nghe thấy Khương Vệ Đông.
và Đường Lan, cơn giận của Trần Lạc Thần không có chỗ trút.
Ngữ khí cũng dịu đi vài phần: “Cô tự mình gọi taxi đi, tôi phải về nghỉ ngơi!”
“Tôi không đi!”
Khương Nhiên Nhiên cũng là nổi tính khí rồi.
Đứng ở bên cạnh chiếc xe đạp của Trần Lạc Thần.
Haizz!
Tình hình hiện nay, Trân Lạc Thần có mắng cô ta nữa cũng là có hơi ngại rồi.
Trong lòng nghĩ anh nếu như không đưa cô ta về, xem ra muốn về đi ngủ không phải là chuyện dễ dàng rồi.
May mà tiểu khu của nhà bọn họ cách khách sạn này cũng không xa.
Trần Lạc Thần gật đầu nói: “Được rồi, cô không chê ngồi xe đạp, tôi dùng xe đạp đưa cô về!”
“Ừm ừm!
Khương Nhiên Nhiên gật mạnh.
Ngồi đăng sau Trần Lạc Thần, một tay còn khẽ túm lấy áo của Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần, không ngờ anh còn biết đi xe đạp, tôi ngược lại bây giờ cũng không biết đi!”
Khương Nhiên Nhiên nói.
“Ha ha, lúc nhỏ khi tôi dạy cô, cô không phải là mắng đồ nhà quê mới đi thứ như này sao?” Trần Lạc Thần cười châm chọc nói.
“Tối.”
Mặt của Khương Nhiên Nhiên đỏ lên, nghĩ đến Trần Lạc Thần hồi nhỏ khi đến nhà mình, Trần Lạc Thần biết đi xe rồi!
Lúc đó còn là chú Trần đi xe đạp chở Trần Lạc Thần đến.
Nhưng bây giờ, cô ta thì sao? Vậy mà ngồi trên xe đạp.
Hơn nữa loại cảm giác này còn thoải mái hơn ngồi trên chiếc siêu xe của Lâm Đông, anh nói xem có.
kỳ lạ không!
Mà phản ứng của Khương Nhiên Nhiên, cũng khiến Trần Lạc Thần nghĩ đến một câu Thà ngồi khóc trong BMW, cũng không nguyện ngồi cười trên xe đạp.
Thật ra Trần Lạc Thần cảm thấy, mấu chốt không phải là BMW hay xe đạp, trọng điểm xe đạp ai đi, BMW ai lái.
Cả quãng đường nói không được mấy câu thì cũng đến nơi rồi.
Khương Nhiên Nhiên lại cứ phải bắt Trần Lạc Thần đỡ cô ta đi vào thang máy.
Đến nhà của Khương Nhiên Nhiên, Trần Lạc Thần mới nhìn thấy, thì ra nhà chú Khương lúc này mới hơn 9 giờ thì đã rất náo nhiệt.
Bởi vì bên trong có không ít khách khứa.
Khương Vệ Đông lúc này ngồi ở trên sô pha, hai tay vắt trên trán, rõ ràng là có chuyện gì đó khiến ông †a rầu rĩ.
Mà Đường Lan thì sao, sắc mặt cũng rất khó coi Một bên, có không ít người trung niên, chắc là đồng nghiệp của Khương Vệ Đông, đang khuyên ông ta cái gì đó.
Đến tên nhóc Lâm Đông cũng có mặt, hơn nữa bên cạnh Lâm Đông còn một người đàn ông trung niên đang ngồi, Lâm Đông với ông ta có vài phần giống nhau.
Chắc là ba của Lâm Đông.
Khương Nhiên Nhiên rõ ràng không biết đã xảy ra chuyện gì, có hơi đơ ra.
Ngược lại là Trần Lạc Thần nghe bọn họ khuyên, nghe hiểu được chút ý tứ.
Thì ra, Khương Vệ Đông không biết lại gây ra chuyện gì rồi, bị điều sang cơ sở khác làm trưởng phòng văn thư!
Đang rất rầu rĩ.
“Ba mẹ, hai người xem ai đến này!”
Khương Nhiên Nhiên lúc này nói một câu.
Trần Lạc Thần bây giờ nay đã khác xưa, cho nên địa vị trong lòng Khương Nhiên Nhiên khá lặng.
“Ha ha, là cậu ta tới à, ba, người này chính là Trần Lạc Thần mà con nói với ba, kẻ tài giỏi đó, bây giờ Nhiên Nhiên với cậu ta quan hệ tốt như vậy, với cả, Trần Lạc Thần có tiền, ở ngân hàng rút một tỷ tám, con thấy hai chúng ta ở đây quá dư thừa rồi, cũng không giúp được chú Khương, chúng ta đi thôi!”
Lâm Đông lạnh lùng nhìn Trần Lạc Thần, lúc này giật giật tay áo của ba anh.
Mà ba anh ta thì sao, cũng gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi, lão Khương à, chuyện này tự ông nghĩ cách đi”
Nói xong thì đứng dậy rồi.
“Ông đừng đi, đây đâu phải là khách của nhà chúng tôi, ông mới là khách quý của chúng tôi!”
Nói xong, Khương Vệ Đông hằm hằm nhìn đứa con gái không được tích sự gì, tức giật quát: “Nhiên Nhiên, con như nào đây! Chó mèo gì cũng dắt về nhà!”
.