Quả nhiên, khi cửa mở ra, cô gái và nữ trợ lý cùng đi vào.
Trần Lạc Thần cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo của cô ta rồi.
“Lưu Á Nam?
Lưu Á Nam, bạn học cấp hai của Trần Lạc Thần, cũng là con gái của hiệu trưởng trường cấp hai của Trần Lạc Thần, thành tích học tập lúc đó cùng với bọn Trần Lạc Thần Lý Tiếu đều vô cùng tốt.
Còn cùng tham gia một số cuộc thi ngoài trường.
Quan hệ lúc đó, coi như không tệ.
Có điều sau này, hai người sau khi thi vào cấp 3 trọng điểm của huyện, cũng không cùng một lớp nữa.
Lúc đầu, rất nhiều bạn học mới không biết, Lưu Á Nam còn hẹn Trần Lạc Thần cùng tới nhà ăn ăn cơm, hơn nữa tan học cũng tới tìm Trần Lạc Thần, nói chuyện phiếm, nói về chuyện của mình.
Nhưng không được mấy ngày, Lưu Á Nam đi ăn với bạn cùng ký túc của cô ta, số lần tới tìm Trần Lạc Thần nói chuyện cũng giảm bớt rồi.
Sau đó thì một tuần cũng có thể gặp một lần, học kỳ trước còn chào hỏi nhau.
Sau đó nữa, gặp Trần Lạc Thần thì xem như không khí, trực tiếp phớt lờ.
Mãi đến lớp 12, Lưu Á Nam với Trần Lạc Thần đã như người xa lạ.
Sau này đều thi đỗ đại học, Lưu Á Nam đến trường ở Yến Kinh, Trần Lạc Thần học ở Kim Lăng.
Nói ra thì cũng phải ba năm chưa gặp rồi.
Không ngờ Lưu Á Nam phát triển thật sự không tồi, đều đã làm tới chủ quản rồi.
“Trần Lạc Thần? Sao lại là cậu?”
Lưu Á Nam nhìn thấy Trần Lạc Thần, cũng sững ra.
Phải, cũng mấy năm không gặp rồi, hơn nữa hồi cấp 3, loại thay đổi vi diệu trong quan hệ với Trần Lạc Thần từ bạn tốt tới người xa lạ, trong lòng Lưu Á Nam rất rõ.
Cho nên đột nhiên gặp lại, vẫn cảm thấy ngại ngùng kinh ngạc.
“Tôi vừa được tuyển dụng, chuẩn bị đi làm ở đây!”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Ầu, tôi nói mà!” Lưu Á Nam cười nhạt, nhìn hồ sơ của Trần Lạc Thần và Dương Mẫn Tuyết.
“Á Nam cậu thật giỏi, đã làm chủ quản rồi!” Nhìn bản tên chức vụ đeo trước ngực của Lưu Á Nam, Trần Lạc Thần khâm phục nói.
“Ừm, cảm ơn, có điều cậu sau này đi làm ở đây, đừng mở miệng là gọi Á Nam, cậu có thể gọi tôi là tổ trưởng Lưu, đều được!”
Lưu Á Nam giống có hơi tránh rủi ro, nói.
“Ầu!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Trợ lý Lý!” Lưu Á Nam gập hồ sơ lại nói: “Vốn dĩ ấy, tổ chúng tôi là tổ nhỏ mới thành lập, quả thật là thiếu hai nhân viên, nhưng bây giờ, tổ chúng tôi chuẩn bị là cầu chất lượng không cầu số lượng, vì thế trong hai người bọn họ, tôi chỉ cần một người!”
Lưu Á Nam nói.
Lúc này, Dương Mẫn Tuyết mặt mày căng thẳng.
Nếu Trần Lạc Thần và Lưu Á Nam hai người bọn họ đã quen biết, Lưu Á Nam chắc chắn sẽ chọn Trần Lạc Thần chứ sẽ không chọn cô.
Haizz, sao lại đen như vậy chứ!
Nhưng, Lưu Á Nam sau khi nhàn nhạt liếc mắt qua Trần Lạc Thần, đưa ánh mắt dừng trên người Dương Mẫn Tuyết:
“Dương Mẫn Tuyết, tổ nhỏ này của tôi bây giờ đang thiếu một cô gái tới, cho nên chọn cô đi!”
“Còn Trần Lạc Thần cậu…”
Lưu Á Nam nhìn Trần Lạc Thần nói: “Tôi biết bộ phận hậu cần này chúng tôi thiếu một người, cậu tới bên đó đi, phụ trách lấy giấy tờ đồ đạc gì đó cho các tổ nhỏ!”
Trần Lạc Thần vẫn không lên tiếng.
Trợ lý nói: “Nhưng chủ quản Lưu, Trần Lạc Thần anh ta tốt nghiệp đại học Kim Lăng…”
“Tôi biết, nhưng tôi cũng hết cách, bây giờ như này đi, Trần Lạc Thần cậu đồng ý không, nếu đồng ý thì tôi điều cậu qua đó trước, đợi sau này biểu hiện công việc của cậu có tiến bộ, tôi có thể xin với lãnh đạo, lại điều cậu đến bộ phận của chúng tôi thì sao hả?”
Lưu Á Nam giống như có hơi kể lể cười nói.
Còn tại sao.
Chính là không xem trọng, dù sao hồi cấp 3, theo sự trưởng thành dần dần của Lưu Á Nam, cô ta mới phát hiện, ở cùng với Trần Lạc Thần đều đã có hơi mất mặt rồi.
Dù sao anh ta nổi tiếng là người rất rất nghèo.
Lòng hư vinh, đa số cô gái đều trong thời kỳ đó phát triển đến một mức độ nhất định.
Mà đợi đến đại học, sẽ đẩy lên đỉnh điểm.
“Được thôi!”
Trần Lạc Thần gật đầu, đi đâu đối với anh mà nói chả sao cả, chỉ có điều thái độ lạnh nhạt đối với bạn học cũ hiện nay của Lưu Á Nam, khiến Trần Lạc Thần có hơi không tự nhiên.
Cũng như thế rồi, đợi sau khi làm xong thủ tục nhậm chức.
Trần Lạc Thần với Dương Mẫn Tuyết đều có bến đỗ của mình rồi.
Khu làm việc của Trần Lạc Thần ở trong một góc của đại sảnh, quản lý lưu trữ, còn có một số việc như phân chia tài liệu văn phòng phẩm gì đó.
Như thế này lại hay, một số tài liệu đều qua tay của anh, cũng tiện điều tra.
Tuy nhiên, Trần Lạc Thần khi đi vào phòng vệ sinh rửa tay, đột nhiên thấp thoáng nghe thấy bên phía phòng vệ sinh nữ truyền tới một giọng nói đang nói chuyện điện thoại.
“Cậu hai ngày này nắm bắt thời gian đến phỏng vấn, phải nhanh, chức vị tôi đã giữ lại cho cậu rồi, cậu nằm mơ cũng cười được rồi đấy!”
Là giọng của một cô gái.
“Cậu nói gì? Không phải là nói hết chức vị rồi sao? Ặc, mới đầu quả thật là hết rồi, là một cậu em vợ của lãnh đạo chúng tôi muốn tới, kết quả cũng không biết như thế nào, cậu em vợ của anh ta lần này không được chọn, lai tuyển một người bạn học hồi cấp hai của tôi, hừ hừ, cậu ta ấy à, có gia cảnh gì tôi biết, tùy tiện cho cậu ta một công việc là được, cho nên tôi lâm thời nghĩ ra một cách, điều cậu ta đến bộ phận hậu cần hành chính, cậu ta còn vui vẻ đáp ứng, cho nên cậu phải mau lên, quá hạn không được đâu!”
Mà Trần Lạc Thần nghe thấy rồi.
Sắc mặt lúc này đã có hơi tái trắng rồi.
Giọng nói này, không phải là Lưu Á Nam còn có thể là ai.
Thì ra, vừa rồi cô ta quả thật là đang chơi mình.
Trần Lạc Thần còn nghĩ trong lòng, lúc đó trợ lý nhỏ kia sao lại kinh ngạc như vậy rốt cuộc là sao.
Thì ra Lưu Á Nam đang sắp xếp người của mình vào.
Hơn nữa lại là cậu em vợ gì đó của lãnh đạo.
Xem ra tập đoàn đầu tư mới thành lập này rất loạn.
Trần Lạc Thần càng cảm thấy chuyến đi nằm vùng lần này của anh, thu hoạch thật sự là quá lớn rồi.
Nếu Lưu Á Nam đã không màng đến một chút tình nghĩa nào, đợi đến khi đó, Trần Lạc Thần cũng hoàn toàn không cần phải cho cô ta một chút sắc mặt nữa.
Lúc này, Trần Lạc Thần đem chuyện này ghi nhớ trong lòng, sau đó quay về làm việc.
Công việc một ngày khá là rảnh rỗi nhàn hạ.
Rất nhanh, cũng tới thời gian tan làm buổi chiều.
Vốn dĩ ấy, ban ngày Dương Mẫn Tuyết với anh đã hẹn nhau rồi, tan làm cùng ăn bữa cơm.
Khả năng là Dương Mẫn Tuyết cảm thấy mình vào bộ phận, Trần Lạc Thần không vào, có hơi ngại.
Bởi vì Trần Lạc Thần biết, cô gái này vẫn là khá biết quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Trần Lạc Thần nghĩ trong lòng, ăn bữa cơm thôi mà, cũng chả sao nên đáp ứng.
Bộ phận bọn họ hình như đang họp cái gì đó.
Trần Lạc Thần xuống lầu đợi.
Khoảng 10 phút sau, Dương Mẫn Tuyết mới đi ra.
Có điều không phải là cô ta tự mình đi ra, mà đi cùng với Lưu Á Nam.
“Trần Lạc Thần, tôi quên mất nói với anh, tối nay tôi không mời anh đi ăn cơm được rồi, chủ quản Lưu nói giới thiệu bạn cho tôi làm quen, bảo tôi cùng đi ăn cơm!”
Dương Mẫn Tuyết có hơi ái ngại cười nói.
“Đương nhiên không có vấn đề, cô đi đi!” Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.
Mà Lưu Á Nam chỉ liếc Trần Lạc Thần, xem như chào hỏi với Trần Lạc Thần, sau đó lái xe chở Dương Mẫn Tuyết rời khỏi.
Trần Lạc Thần thì sao? Cũng chỉ đành trở về.
Lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông.
Là Lý Chấn Quốc gọi điện tới…
.