Con Nhà Giàu


Da rất trắng.


Trần Lạc Thần gật đầu cười với cô ta.


“Hì hì, Trần Lạc Thần, đây là chị họ tôi, đi chơi với tôi.
Chị ấy có xinh không?”

Ngụy Mộng Kiều nói.


Trần Lạc Thần gật đầu.


“Hừ, nhưng chị họ tôi đã lập gia đình lâu rồi.
Trước đây chị ấy là hoa khôi, bây giờ cũng là một bông hoa hồng kiều diễm đấy, ha ha!”

Ngụy Mộng Kiều nói đùa.


“Chắc cậu đây là cậu Trần Kim Lăng? Cậu Trần chào cậu.
Tôi là Âu Dương Như, tôi lớn hơn các cậu, cậu có thể gọi tôi là chị Âu Dương!”

Âu Dương Như vừa cười vừa nói.


“Hơn nữa, anh Trần biết không, gia tộc chị họ tôi ở Nam Dương cũng rất lợi hại đấy.
Bây giờ chị họ tôi đang dạy ở trường đại học!”

Ngụy Mộng Kiều nói.


“Hân hạnh được gặp mặt, chị Âu Dương!”

Sau khi chào hỏi sơ qua, Trần Lạc Thần đi theo mấy người vào trong.


Mà chờ Trần Lạc Thần đi vào không lâu.


Một chiếc xe hơi sang trọng với giá khởi điểm ít nhất cũng phải hàng chục triệu đô la đỗ lại ở cửa khách sạn.


Sau đó, người tài xế bước xuống xe, đầu tiên là cung kính mở cửa ghế phụ.
Một cậu chủ mặc vest, treo đồng hồ quả quýt đắt tiền bước ra.


“Cậu Long!”

Người tài xế cung kính nói.


Người này chính là Long Thiếu Vân.


Mà Long Thiếu Vân dường như đang nở nụ cười xấu xa.


Lúc này anh ta liếc nhìn vào trong khách sạn rồi mới mỉm cười và mở cửa xe phía sau.



“Em Tần Nhã, chúng ta đến nơi rồi.
Em xuống chứ?”

Người ngồi trong xe chính là Tần Nhã.


Tần Nhã liếc nhìn rồi lặng lẽ xuống xe.


Hôm nay cô ta chỉ trang điểm nhạt nhưng vẫn xinh đẹp và có khí chất như vậy.


Long Thiếu Vân nhìn thấy, hai mắt cũng sáng lên.


Bởi vì từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Tần Nhã, Long Thiếu Vân đã cảm thấy cô gái này không giống với các cô gái khác.


Anh ta đã gặp qua rất nhiều cô gái, kiểu nào cũng có.


Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp được người có khí chất như Tần Nhã.


Đáng tiếc là lần đầu gặp mặt, mình đã phải nhiều lần lấy lòng.


Theo lý thuyết, đường đường là cậu ba nhà họ Long ở Yến Kinh chỉ cần gật đầu một cái, sẽ có vô số cô gái chen chúc qua, hơn nữa còn lấy lòng anh ta.


Nhưng Tần Nhã lại không nghe không hỏi tới mình.


Sau đó anh ta nghe ngóng mới biết cô đã có người trong lòng rồi.


Cho nên, Long Thiếu Vân tăng thêm áp lực với nhà họ Tần.


Lúc này, anh ta mới ép được Tần Nhã đi ăn cơm với mình hôm nay.


“Em Tần Nhã đừng không vui như thế chứ? Thật ra em đừng thấy anh bình thường hơi chơi bời, nhưng bọn anh thật sự rất tốt.
Còn vài người cho dù ngoài mặt thì tốt nhưng không chừng che giấu sâu.
Người thẳng thắn, có sao nói vậy như anh rất ít đấy!”

“Cảm ơn, tôi sẽ tự phán đoán!”

Tần Nhã lạnh lùng nói.


“Được được được, đi thôi, chúng ta vào trong đi!”

Long Thiếu Vân mỉm cười.


Anh ta nói xong còn giơ tay muốn ôm lấy thắt lưng của Tần Nhã.


Nhưng Tần Nhã đã vội tránh ra.



Hơn nữa, cô còn trừng mắt nhìn Long Thiếu Vân.


“Động vào một chút cũng không được sao? Em là vợ chưa cưới của anh đấy!”

Long Thiếu Vân nói.


“Ai nói tôi là vợ chưa cưới của anh chứ? Tôi không đồng ý đính hôn với anh.
Cậu chủ Long, mong ngài hãy tự trọng!”

Vẻ mặt Tần Nhã căng thẳng nói.


Nói thật, cô ta ngoài chán ghét Long Thiếu Vân thì không còn cảm giác gì khác.


Đương nhiên, bây giờ gia tộc đang có nguy cơ như vậy, ba mẹ cũng khuyên cô nên vì gia tộc, vì người nhà mà có thể từ bỏ một vài thứ.


Tần Nhã không phải chưa từng nghĩ về điều này, cũng muốn thử thỏa hiệp với nhà họ Long, sau đó chậm rãi tiếp nhận Long Thiếu Vân.


Nhưng cuối cùng đều thất bại.


Trong lòng cô ta ngoài chán ghét Long Thiếu Vân thì vẫn là chán ghét.


Cô ta căn bản không hề có tình cảm nào có thể bồi dưỡng.


Thậm chí mấy ngày nay, Tần Nhã cũng lo lắng đến mức xuất hiện vài ý nghĩ cực đoan.


Mà hôm nay là ba khuyên mình tới.


Tần Nhã không biết có nên bước một bước kia không.


“Được rồi, không sao cả.
Chuyện đính hôn chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi.
Ha ha, không nói nữa, chúng ta vào trong thôi!”

Long Thiếu Vân dẫn theo Tần Nhã vào trong.


Lại nói về Trần Lạc Thần.


Trần Lạc Thần đến phòng Vip.
Hôm nay Ngụy Mộng Kiều mời không ít người tới, ngoài Âu Dương Như – chị họ của cô ta, phần lớn đều là thanh niên cùng tuổi.


Có người ở Kim Lăng, cũng có người ở nơi khác tới Kim Lăng.



Một đám người vô cùng khách sáo và cung kích với Trần Lạc Thần.


Đặc biệt là Ngụy Mộng Kiều ngồi bên cạnh còn luôn gắp thức ăn cho Trần Lạc Thần.


Cô ta nói buổi tối sẽ đi tăng hai, còn có một đám bạn sắp tới nữa.


Ban đầu Trần Lạc Thần định chơi một lát sẽ đi.
Nhưng khi anh định đi, Ngụy Mộng Kiều lại bảo người mang thức ăn lên.


Anh không có cách nào, chỉ đành phải ở lại uống chén rượu vói bọn họ.


Đám người kia đều giỏi uống.


Tất cả cứ hết uống lại trò chuyện, bất tri bất giác đã có người không chịu nổi.


Đó chính là Âu Dương Như – chị họ Ngụy Mộng Kiều.


“Không được không được, đầu tôi choáng váng rồi.
Các người cứ uống tiếp đi.
Tôi muốn quay về xe ngủ một lát đã!”

Âu Dương Như nói.


“Hả? Chị họ, vậy không được đâu.
Em còn tưởng chị uống rất giỏi chứ? Hơn nữa, chị quay vào trong xe ngủ làm gì? Phía trên nhà hàng này có phòng, để em đỡ chị vào phòng nghỉ ngơi!”

“Đúng rồi chị, em có một chai nước soda, chị uống một chút, sẽ thoải mái hơn đấy!”

Ngụy Mộng Kiều mở nắp cho Âu Dương Như uống vài hớp.


Mà Âu Dương Như cũng thật sự không chịu nổi, lại khẽ gật đầu.


Ngụy Mộng Kiều bảo phục vụ cho thuê phòng.
Xem ra Âu Dương Như uống rất kém.


Cô ta gần như không đứng vững được nữa.


“Hì hì, Mộng Kiều, để tôi đỡ chị Âu Dương lên giúp cô nhé!”

Một thanh niên lập tức xung phong nhận việc nói.


Đúng vậy, Ngụy Mộng Kiều rất xinh đẹp, mà Âu Dương Như càng không cần phải nói, chủ yếu là người đẹp khí chất cũng tốt.


Cô ta lớn hơn mọi người nhưng nhìn đặc biệt quyến rũ.


Có thanh niên nào mà không rung động chứ!

“Cút sang một bên cho tôi.
Đừng tưởng rằng tôi không biết các cậu nghĩ gì đấy.
Chẳng có người nào tốt hết.
Tôi nói cho các cậu biết, chị họ tôi chính là người nhà Âu Dương ở Nam Dương, muốn lợi dụng thì đổi người khác đi!”

Ngụy Mộng Kiều tức giận nói.



Nhưng bản thân cô ta đỡ đi cũng hơi quá sức.


Cô ta lập tức nhìn về phía Trần Lạc Thần nói: “Anh Trần, tôi chỉ tin được mỗi anh thôi.
Anh đỡ chị họ tôi lên nhé?”

“Được rồi!”

Trần Lạc Thần khẽ gật đầu.


Mặc dù mình không muốn nhưng Ngụy Mộng Kiều đã nói, mình cũng không tiện từ chối.


Chủ yếu là trong lòng mình cũng chẳng có suy nghĩ xấu xa nào.


Sau đó anh đỡ Âu Dương Như lên phòng ở tầng bảy.


Âu Dương Như đỡ trán, vừa nằm lên giường là ngủ luôn.


“Ôi, cứ để cho chị họ tôi nghỉ một lát đi.
Chị ấy uống rượu thật kém! Anh Trần, anh uống rượu tốt chứ?”

Ngụy Mộng Kiều nói.


“Tạm được!”

“Ọe!”

Lúc này, Âu Dương Như đột nhiên nôn dữ dội, xem ra thật sự khó chịu.


“Á? Chị họ, chị không sao chứ? Em đi mua thuốc giải rượu cho chị đây.
Anh Trần, anh ở đây trông chị ấy giúp tôi, tôi sẽ về ngay!”

Ngụy Mộng Kiều nói.


Cô ta nói xong, lập tức sốt ruột ra ngoài.


Mà Trần Lạc Thần cũng chẳng biết trông thế nào!

Anh thấy Âu Dương Như đã không nôn nữa, mà mơ mơ màng màng ngủ.


Trần Lạc Thần cảm thấy mình ở trong phòng cũng chẳng có chuyện gì.


Vì vậy anh cầm thẻ phòng đi ra ngoài chờ Ngụy Mộng Kiều về.


Nhưng không bao lâu, anh lại nghe bên trong vọng ra tiếng Âu Dương Như giãy giụa.


Hình như đang cố vật lộn gì đó.


Lúc đầu, Trần Lạc Thần cũng không để tâm, chỉ nghĩ Âu Dương Như uống say.


Nhưng anh càng nghe càng thấy không ổn.
Bởi vì bên trong còn có tiếng động khác!


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận