Nhìn theo Tô Lệ Hàm rời đi.
Rất nhiều cô gái đều không nói gì nữa, trong mắt ngoại trừ ngưỡng mộ chính là biểu tình ghen ghét.
Chỉ có mình Triệu Thư Kỳ tâm tình phức tạp.
Đúng vậy, nếu như lúc đầu mình có thể chỉ nhìn vào phẩm chất của một người.
Vậy thì có lẽ mình đã lựa chọn Trần Lạc Thần, bắt đầu một mối tình rồi.
Dẫu sao lúc đó mình chưa từng yêu đương, đang muốn yêu đương thử xem sao, nên mới nhờ Mã Tiểu Vũ giới thiệu bạn trai cho mình mà.
Bởi vậy khi ấy, buổi tối trước ngày sinh nhật, Mã Tiểu Vũ đã gọi điện thoại cho mình, đặc biệt giới thiệu Trần Lạc Thần.
“Thư Kỳ, cậu thử gặp gỡ cậu ấy xem, ngày mai sinh nhật cậu ấy cũng đến đó, nói thế nào nhỉ, cậu ấy rất chân thành chung thủy trong chuyện tình cảm, hơn nữa vẻ ngoài cũng được lắm đó, bộ dạng rất thanh tú, cậu từng nói lần đầu tiên yêu đương, cậu muốn tìm người thành thật một chút, để cậu có thể quản lý được mà! Thế nên Trần Lạc Thần của chúng ta là sự lựa chọn tuyệt nhất đấy, cậu ấy nhất định sẽ đối xử rất tốt với cậu!”
“Vậy được, cậu nói tốt như thế, ngày mai tớ thử gặp xem sao vậy, hí hí!”
Lúc ấy trong thâm tâm Triệu Thư Kỳ vẫn đong đầy kỳ vọng, cảm thấy có nghèo một chút cũng không sao.
Nhưng mà đợi đến khi gặp được rồi, nghe Hứa Trị Đình kể về một vài chuyện xấu hổ của Trần Lạc Thần, Triệu Thư Kỳ liền nhìn không vừa mắt Trần Lạc Thần nữa.
Cảm thấy có muốn tìm, cũng phải tìm một người giàu giàu chút mới được.
Kể từ khoảnh khắc đó, cách nhìn nhận về tình yêu của Triệu Thư Kỳ đã có chút thay đổi.
Vậy nên, đúng là chỉ thiếu chút nữa thôi, mình đã có thể ở bên Trần Lạc Thần rồi.
Những hào quang ngày hôm nay Tô Lệ Hàm có được, đều sẽ thuộc về mình.
Sau này tiền bạc với mình mà nói, cũng chỉ là một đống chữ số thôi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa, căn bản không cần phải nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền để mua sắm những món đồ xa xỉ nữa.
Đáng tiếc......!không có nếu như!
Tất cả có vẻ đều đã muộn rồi.
Triệu Thư Kỳ siết chặt nắm tay, trong lòng đều là không cam tâm.
“Thư Kỳ, bọn họ đi hết rồi kìa, chúng ta cũng đi thôi!”
Mấy cô gái cũng chẳng còn tâm trạng đi chơi bời gì nữa.
Lẽ nào thật sự muốn lên du thuyền, đi nhìn ngắm thử xem hòn đảo của người ta trông như thế nào hay sao?
Ha ha, đó là của chị gái cậu Trần đó, mình chỉ có thể đứng một bên nhìn xem thôi.
Vừa nghĩ đến đã cảm thấy uất ức rồi.
“Tôi không cam tâm đâu!”
Triệu Thư Kỳ nhìn theo chiếc du thuyền biến mất vào màn đêm, ngấm ngầm đánh thức chính mình.
Lại nói Tô Lệ Hàm, lúc này đã bước chân lên đảo rồi.
Toàn bộ hòn đảo này, tựa như trước kia cậu Dương đã nói, chính là một cung điện khổng lồ.
Thật sự quá đẹp, quá chấn động!
Rõ ràng đã bước vào trang viên rồi, nhưng muốn tới chỗ của Trần Bạch Lan.
Vẫn còn phải ngồi xe chuyên dụng mới đến được.
Ước chừng ngồi xe nửa tiếng đồng hồ.
Mới đến được tòa biệt thự bên trong trang viên này.
Lúc này mới xuống xe.
“Anh mau cho em nhìn thử xem chị dâu của em trông thế nào đi, em muốn nhìn mà!”
“Gấp cái gì chứ, một lát là tới liền thôi!”
Tô Lệ Hàm vừa xuống xe liền trông thấy một cô gái đang náo loạn với một chàng trai.
Náo loạn cướp lấy điện thoại.
Mà người con trai kia, là một người hơi mập mạp, Tô Lệ Hàm đã từng gặp rồi, còn không phải là cậu Hoàng, Hoàng Hiên sao.
“Yo! Chị dâu đến rồi!”
Hoàng Hiên nhìn thấy Tô Lệ Hàm, vội vàng chạy qua.
Dẫu sao chuyện lúc ban ngày, đã dọa chết Hoàng Hiên rồi.
“Hey hey!”
Tô Lệ Hàm gật gật đầu.
“Ah? Đó chính là Tô Lệ Hàm, bạn gái của anh nuôi sao?”
Cô gái kia cũng chạy tới đây.
Tò mò cắn môi, đánh giá Tô Lệ Hàm từ trên xuống dưới.
Cô nàng thoạt nhìn khoảng chừng mười tám tuổi, bộ dạng dễ thương, cũng rất xinh đẹp.
“Em tên là Trần Tiểu Man, chị Lệ Hàm, chào chị!”
Trần Tiểu Man vẫy vẫy tay với Tô Lệ Hàm.
Hai người vậy mà mới gặp đã rất hợp mắt nhau.
Mà rõ ràng Trần Bạch Lan tìm Tô Lệ Hàm có việc, thế nên Trần Tiểu Man và Hoàng Hiên cũng không nói chuyện lâu, Tô Lệ Hàm liền đi vào nhà.
“Tiểu Man và Hoàng Hiên đều là em trai, em gái mà cô cả nhận nuôi, tình huống của Hoàng Hiên còn tốt một chút, chứ Tiểu Man cực kỳ đáng thương, bị vứt bỏ năm ba tuổi, là cô cả Trần Bạch Lan đón cô ấy về đây, cũng rất cưng chiều cô ấy, thế nên cô thấy đấy, bình thường cô ấy rất thích náo loạn, có điều tâm tính rất lương thiện!”
Quản gia một bên dẫn Tô Lệ Hàm vào nhà, một bên nói.
Đi đến trước một căn phòng sách rất xa hoa.
Quản gia gõ gõ cửa phòng.
“Vào đi!”
Tô Lệ Hàm mới một mình bước vào phòng.
Ở một góc ban công lộ thiên, cô ta trông thấy Trần Bạch Lan tay cầm ly rượu vang đỏ, đang ngả người trên ghế nằm, nhìn ra bên ngoài.
“Chị Trần Bạch Lan, em chào chị!”
Tô Lệ Hàm gật gật đầu.
“Không cần phải khách khí như thế với chị, Lệ Hàm, tình huống của em thế nào bây giờ chị đã hiểu hết rồi, bây giờ, em cứ xem chị như chị gái của em là được, chúng ta nói chuyện một chút nhé, lại nói, em là bạn gái của em trai chị, người làm chị như chị, không phải nên đón tiếp em thật tốt sao! Ngồi xuống đi!”
Trần Bạch Lan buông ly rượu vang đỏ xuống, đứng dậy.
Nhìn về phía Tô Lệ Hàm, hơi hơi mỉm cười.
“Chị muốn nói chuyện gì ạ?”
Tô Lệ Hàm hỏi.
“Uhm, dù chị đã nắm được một vài thông tin rồi, nhưng mà chị cảm thấy vẫn nên để em chính miệng nói với chị thì hơn, nên là nói một chút em với Lạc Thần quen biết với nhau thế nào được không?”
Trần Bạch Lan hỏi.
Tô Lệ Hàm cũng đoán không ra Trần Bạch Lan có ý gì.
Chỉ là vẫn kể lại lúc trước bọn họ quen biết thế nào.
Trần Bạch Lan nghe xong, gật gật đầu nói: “Vậy cũng có nghĩa là, hai người các em chưa trải qua chuyện khắc cốt ghi tâm gì, mà cứ bình bình đạm đạm ở bên nhau như thế đúng không?”
“Vâng ạ, nhưng mà chị ơi, em cảm thấy hai người ở bên nhau, chỉ cần cùng yêu đối phương là được rồi, vì sao nhất định phải trải qua những chuyện khắc cốt ghi tâm chứ? Ngược lại em thấy, lúc em và Trần Lạc Thần ở bên nhau, mỗi một chi tiết anh ấy đối xử với em, đều khiến em cảm thấy khắc cốt ghi tâm!”
Tô Lệ Hàm nghe được câu hỏi của Trần Bạch Lan, tâm tình quả thực không thể bình tĩnh được.
Bởi vì mỗi một câu nói của Trần Bạch Lan, đều là chọc trúng tim đen.
“Vậy thì chị lại hỏi em thêm một câu, em và Lạc Thần ở bên nhau, có từng nghĩ đến sau này sẽ kết hôn không? Nếu như có, vậy thì là gần đây nghĩ đến? Hay là trước đó lúc nói chuyện với nhau, đã cảm thấy Trần Lạc Thần là người định mệnh sẽ cùng đi với em đến cuối đời rồi?”
Trần Bạch Lan lại hỏi.
Mà Tô Lệ Hàm cũng đã nghe hiểu được ý tứ của Trần Bạch Lan rồi.
Nếu như mình chỉ muốn yêu đương với Trần Lạc Thần thôi, thì với chị ấy mà nói chẳng vấn đề gì hết.
Nhưng nếu như mình muốn cùng Trần Lạc Thần kết hôn, trở thành người nhà họ Trần bọn họ, thì sợ rằng không dễ dàng như vậy, hơn nữa chị Trần Bạch Lan cũng sợ mình là vì tiền nên mới ở bên Trần Lạc Thần.
“Em rất thông minh, Lệ Hàm, chị nghĩ chắc chắn em hiểu được ý của chị, hơn nữa hẳn em cũng rõ ràng, Lạc Thần ấy mà, trong chuyện nam nữ kỳ thực rất ngốc nghếch, bởi vì một vài quy định của nhà họ Trần tụi chị, Lạc Thần từ nhỏ đã hơi khuyết thiếu tình cảm, thế nên chỉ cần nó cảm thấy có cô gái nào hơi đối tốt với nó một chút thôi, cho dù chỉ là một hành động vô cùng nhỏ bé, thì nó vẫn sẽ cảm động!”
“Chị kỳ thực rất muốn biết, Lạc Thần rốt cuộc có thật sự yêu em không, còn em lại nhìn trúng điểm gì ở nó? Tất nhiên, cái này còn quyết định bởi việc hai bọn em có dự định kết hôn không? Nếu như không, vậy thì OK chị sẽ không hỏi thêm nữa, nếu như có, vậy chị phải hỏi rồi, bởi vì quy củ của nhà họ Trần rất nhiều, cũng rất nghiêm khắc! Có một số chuyện, đau dài không bằng đau ngắn!”
Trần Bạch Lan nói.
“Chị, ý của chị là, em với Trần Lạc Thần sẽ không đi được đến cuối cùng ạ? Chị cảm thấy em là vì tiền nên mới ở bên Trần Lạc Thần phải không?”
Tô Lệ Hàm hỏi.
Trần Bạch Lan cười khổ một tiếng: “Nói thật lòng, là phải, ít nhất theo như những tình huống mà chị tìm hiểu được, thì là như vậy, đương nhiên, thái độ làm người của em thế nào chị hiểu rất rõ, biết em sẽ không lừa dối Lạc Thần đâu, nhưng mà, về phía ba mẹ chị, bọn họ sợ là sẽ không để em cùng Lạc Thần đi được đến cuối cùng đâu, bởi vì, thực lực của gia tộc họ Trần, em mới chỉ thấy được phần nổi của tảng băng chìm thôi, nhà họ Trần to lớn thế nào có thể tưởng tượng ra được, thế nên, dĩ nhiên nhà họ Trần phải có phong cách làm việc cùng với quy củ riêng rồi!”
- ------------------