“Là anh ta?”
Mặc dù Hồ Tuệ Mẫn biết Trần Lạc Thần cũng đến trường này học, nhưng vẫn chưa nhìn thấy anh, lần này vừa gặp, thấy anh ôm nước khoáng, mặt bất giác lộ ra khinh thường.
Trần Lạc Thần này thay đổi thế nào vẫn là dáng vẻ ngu ngốc của thời cấp ba.
Đến đây rồi, cũng vẫn bưng nước cho người ta.
Về phần tại sao Trần Lạc Thần lại chạy tới đại học Thục Xuyên học, Hồ Tuệ Mẫn không chút hứng thú muốn biết.
Mà Trần Lạc Thần thì sao, lúc này đã bị mấy nữ sinh dưới đài vây lại.
“Chuyện gì vậy?”
Lãnh đại hỏi.
“Giám đốc Lý, chính là anh ấy, vị quyên một tỷ rưỡi, chính là anh ấy!”
Mấy nữ sinh mặt sùng bái nói.
“Cái gì?”
Lúc này, toàn trường lập tức yên tĩnh lại.
Từ Dương Dương và Hồ Tuệ Mẫn trên đài đều có chút há hốc mồm.
Đám người Thẩm Quân Văn, Lương Phi cũng sững sốt.
Càng đừng nói tới Lâm Thắng Nam còn đang gọi điện thoại hỏi trong nhà sẽ ngượng ngùng biết bao.
Ngay cả Phương Kiển Niếp và Phương Di ở dãy cuối cũng liếc mấy cái về phía này.
“Cô…cô nhầm rồi đi, sao có thể là người này!!!”
Từ Dương Dương thấy Trần Lạc Thần trực tiếp hạ bệ Lương Phi, trong lòng cực kỳ không phục nói.
Lại nữa, cô ta cũng không muốn tin, Trần Lạc Thần thật sự tiêu tốn nhiều tiền như vậy.
Nhưng mà, sự thực đang chỉa về hướng này, không phải sao.
Bây giờ người ta cũng đã nói rõ rồi, người quyên góp một tỷ rưỡi đến từ lớp của họ.
Không phải nhà Lương Phi quyên góp.
Cũng không phải nhà Lâm Thắng Nam quyên góp.
Vậy chỉ còn lại Trần Lạc Thần thôi.
“Sẽ không nhầm, chúng tôi sao có thể nhầm người chứ!”
Nữ sinh đó giải thích.
“Cô chắc chắn là anh ta? Ha ha, tôi biết anh ta, tôi và anh ta học cùng trường cấp ba, anh ta chính là kẻ nghèo kiết xác, nào có nhiều tiền như vậy, dù là bán thân cũng không đáng tiền như thế!”
Hồ Tuệ Mẫn vội nói.
Nói thực lòng, Trần Lạc Thần quyên góp một tỷ rưỡi, trực tiếp khiến đám người Hồ Tuệ Mẫn tổn thương lòng tự trọng.
Bạn nghĩ xem, họ từ cấp ba đều được biết là gia cảnh giàu có.
Mà Trần Lạc Thần thì sao, trước mặt cô ta luôn sắm vai người nghèo.
Ví như nói mua đồ đi.
Nếu Hồ Tuệ Mẫn mặc Adidas, Nike, loại ba triệu, thì Trần Lạc Thần hẳn là mặc loại mấy chục nghìn, mặc loại trăm nghìn cũng sẽ khiến Hồ Tuệ Mẫn cảm thấy không thoải mái.
Mà lần quyên góp này thì sao, mình quyên mười tám triệu, loại người như Trần Lạc Thần anh, quyên mười lăm nghìn mới tính là bình thường.
Nhưng bây giờ thì sao, lại quyên một tỷ rưỡi.
Chuyện này thực sự khiến Hồ Tuệ Mẫn chấn động muốn ngất xỉu.
Đặc biệt là, tiếp đó nữ sinh bảo với mọi người rằng, người quyên góp, quả nhiên là Trần Lạc Thần!
Chuyện này sao có thể! Anh sao lại trở nên có tiền như vậy?
Hồ Tuệ Mẫn khó tin nói.
Mà Trần Lạc Thần thì sao, mặc dù không muốn lộ ra, nhưng cũng không còn cách nào.
Lại thêm bị mấy nhân viên nịnh nọt đẩy tới trên đài.
truyện teen hay
Vốn dĩ, Lương Phi đang đứng ở vị trí trung tâm.
Lúc này, bị mấy nữ sinh đẩy sang một bên, nhường vị trí cho Trần Lạc Thần.
Sắc mặt Lương Phi rất khó coi.
Mà Từ Dương Dương lại càng tức giận.
“Anh anh anh…chỉ mình anh quyên nhiều tiền như vậy làm gì chứ?”
Từ Dương Dương chỉ vào Trần Lạc Thần mắng.
“Đúng vậy, Trần Lạc Thần, tôi không biết tiền của anh từ đâu ra, nhưng tôi hi vọng anh quý trọng, tuyệt đối đừng đánh sưng mặt giả người mập giàu có!”
Hồ Tuệ Mẫn cũng chỉ trích.
Giống như không mắng Trần Lạc Thần vài câu thì trong lòng cô ta sẽ không cân bằng.
Trần Lạc Thần nhìn hai người này, cũng vô cùng tức giận.
Hồ Tuệ Mẫn đương nhiên không cần nói nhiều nữa, mặc dù cô ta luôn là nữ thần trong lòng mình, nhưng mà, dáng vẻ độc mồm nhanh mồm nhanh miệng đó của cô ta cũng thật sự khiến Trần Lạc Thần có chút không nhịn nổi.
“Đã đánh mặt sưng rồi, tôi cũng không để ý tiếp tục làm người mập, vậy đi, tôi quyên thêm ba tỷ!”
Trần Lạc Thần cười khổ nói.
“Cái gì??”
Lời này vừa nói ra, toàn trường chấn động.
Nếu một tỷ rưỡi đã khiến người ta không tin nổi, thì ba tỷ lại là mức độ gì?
Mà lớp ba của Trần Lạc Thần, nhìn sang anh cũng đều nghệch mặt.
Thực sự không nhìn ra, bình thường nhìn rất thành thật, hơn nữa có vẻ rất dễ bắt nạt, kết quả người ta lại là một đại thần hào chân chính.
“Tốt!”
Trong lớp ba cũng không biết ai dẫn đầu vỗ tay, tiếp đó toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Mà nhân viên cũng đều lên đài, tiến hành xử lý lần hai.
Ánh mắt nhìn sang Trần Lạc Thần vô cùng sùng bái.
Kiểu ra vẻ có ý nghĩa như vậy, Trần Lạc Thần cũng không để ý làm thêm vài lần.
Nhìn mặt Hồ Tuệ Mẫn và Từ Dương Dương đều sắp xanh mét, trong lòng còn có chút khoái cảm xấu xa.
Sau đó liền có một đám nhân viên vây tới, tranh nhau bắt tay với Trần Lạc Thần.
Về phần Lương Phi, sau khi nhận giấy chứng nhận xong liền phẫn nộ đi xuống.
Ba trăm triệu này xem như phí phạm rồi.
“Kiển Niếp, thật không nhìn ra nha, anh ta lại có tiền như vậy, vừa rồi người ta nói anh ta mới là người quyên một tỷ rưỡi, em thực sự không tin, nhưng sau đó anh ta lại quyên ba tỷ, xem ra anh ta thật sự có tiền!”
Phương Di nhìn Trần Lạc Thần trên đài, dường như rất có hứng thú.
“Ừ ừ, đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới, xem ra giống như tôi tưởng tượng, lai lịch của anh ta không đơn giản, sau này chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút!”
Phương Kiển Niếp lo xa nói.
“Hừ, kêu người của gia tộc điều tra lai lịch của anh ta không phải được rồi sao?”
Phương Di nói.
“Đây chính là điểm khiến tôi nghi hoặc, tôi sớm đã kêu người điều tra rồi, kết quả thì sao, rõ ràng chỉ là một sinh viên nghèo đến từ huyện Bình An, về phần chuyện sau này, dường như bị người ta cố ý che giấu, tra thế nào cũng không ra!”
Phương Kiển Niếp nhìn sang Trần Lạc Thần, mơ hồ nói.
Toàn đại hội rất thú vị.
Mà Lương Phi thì như nhận kích thích gì đó, không nói câu nào, trực tiếp chạy ra ngoài.
Trong lòng Lương phi lúc này mới dễ chịu hơn không ít, đúng vậy, đến thời khắc mấu chốt, vinh dự trong ban vẫn đều dựa vào mình đi tranh, mà ánh mắt sùng bái, cùng tiếng hoan hô vỗ tay của người khác, cũng hẳn là dành cho mình!
Lương Phi à Lương Phi, sao mày lại như vậy chứ!
Vì loại chuyện này mà xuống tinh thần sao?
“Anh biết rồi, cảm ơn em, Dương Dương!”
Nói xong, Lương Phi liền có chút lạc lõng quay về, dù có khuyên thế nào nữa thì hôm nay anh ta cũng bị tổn thương rồi.
Mà sau khi Trần Lạc Thần bận xong điển lễ, thì cùng Mập mạp ra ngoài.
Sau đó liền nhìn thấy hình như Vương Mập nhớ ra gì đó, chạy tới cửa hàng gần đó, mua một đống đồ.
“Làm gì vậy? Còn ăn?”
Trần Lạc Thần cười khổ nói.
“Không phải đâu anh Trần, em muốn tặng cho người ta, vừa khéo tiện đường, anh cùng em đi tặng đi…”
Vương Mập bỗng cười ngọt ngào.
- ------------------.