"Làm sao thế? Đừng gấp, từ từ nói!"
Trần Lạc Thần nói.
"Là ông nội Tần, ông ấy cứ phải thu dọn đồ đạc đi, em ngăn thế nào cũng không ngăn được!"
"Vẫn đang tốt mà, sao ông ấy lại đột nhiên muốn đi?"
Trần Lạc Thần bất đắc dĩ nói.
Cái ông già Tần Nhất Phàm ấy, nói thế nào nhỉ, Trần Lạc Thần đã cảm thấy ông ấy rất thần bí.
Biết cũng rất nhiều.
Đồng thời thế mà cũng cảm thấy ông Tần rất đáng thương.
Lớn tuổi vậy rồi, vẫn là một mình cô đơn.
Hai người quen biết, xem như là duyên phận, ông ấy cũng giúp mình rất nhiều.
Thấy ông ấy quấn quít lấy mình, cho nên Trần Lạc Thần cũng không nói gì, ăn ngon ở sạch mà chiêu đãi.
Trước đây cũng vô cùng bình thường, Trần Lạc Thần cũng đón ông ấy đến biệt thự ở cùng.
Bởi vì ông ấy là ân nhân cứu mạng của Tường Vi, cho nên Tường Vi đối với ông ấy, rất cẩn thận, coi ông ấy như ông nội mà đối đãi.
Nếu nói không bình thường.
Cũng bắt đầu từ lúc mình tìm kiếm nhà họ Phương.
Lúc ấy, cảm thấy sắc mặt của ông Tần không đúng.
Hơn nữa mấy hôm nay, ông ấy rõ ràng cũng nói chuyện với Trần Lạc Thần ít đi, giống như là có tâm sư gì đó.
Hỏi ông ấy nguyên nhân, ông ấy lại bắt đầu nói nhăng nói cuội không đứng đắng.
Trần Lạc Thần cũng không có cách nào với ông ấy.
Lập tức nói: "Được, em đừng gấp, tôi về hỏi ông ấy xem chuyện gì!"
Sau khi tạm biệt Vương Tiểu Hoa, Trần Lạc Thần quay về.
"Ông thật sự phải đi rồi, cháu Tường Vi, sau này nếu ông có cơ hội sẽ đến thăm cháu, cháu ngoan, ông nội sẽ không quên cháu!"
Đợi đến lúc Trần Lạc Thần quay về, Tần Nhất Phàm đã ôm bọc hành lý của mình, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đụng phải Trần Lạc Thần.
"Cháu trai lớn à, cháu vừa về à, đúng lúc quá, ông chào cháu một tiếng, ông phải đi rồi!"
Tần Nhất Phàm nói.
"Ông Tần, ông ở nơi này đang tốt, sao phải gấp gáp rời đi như vậy, cho dù ông gấp quay về xem xem, cũng phải để tôi đưa ông về đi!"
"Không cần, thật sự không cần, cháu trai, lòng hiếu thảo của cháu ông hiểu, nhưng mà không đi thì không được nữa rồi!" Mấy chữ cuối cùng Tần Nhất Phàm nói thầm ra.
"A? Ông nói cái gì?"
Trần Lạc Thần nghe không rõ.
"Khụ khụ, ông nói không cần phải phiền phức như vậy, ông thật sự phải đi rồi!"
Ông Tần vỗ vỗ ngực Trần Lạc Thần.
"Hít!"
Trần Lạc Thần đau xoa xoa.
"Thiệt là, ông mới nhẹ nhàng vỗ một cái đã đau, cháu là người giấy sao?"
Tần Nhất Phàm sững sờ nói.
Mà Tô Tường Vi vội vàng chạy đến nói: "Trần Lạc Thần, anh làm sao vậy?"
"Không sao không sao, chỉ là không cẩn thận bị một nữ sinh đạp một cước!"
"A? Ai thế? Sao cô ấy lại đánh anh?"
Tô Tường Vi lo lắng nói.
Trần Lạc Thần lắc đầu, không đề cập đến chuyện này nữa.
Quả thật, cô nhóc Tần Noãn luyện Teakwondo không tệ, rất có lực.
Mà Tần Nhất Phàm lại không nói gì lắc đầu.
"Ai, cứ như vậy, sao ông có thể yên tâm được, cháu trai à, tâm địa của cháu quá tốt, ông thật sự lo lắng sau khi ông đi rồi, cháu chết thế nào cũng không biết được!"
Tần Nhất Phàm nhớ đến khách sạn lần trước, chuyện cậu Long phái người ám toán Trần Lạc Thần.
Nếu như không có mình ra tay, chỉ sợ xương trai của cháu trai Trần Lạc Thần này đều bị người đập nát.
"Cũng không phải, lúc ấy tôi không có đánh trả, nếu như đánh trả, vẫn có thể được!"
Trần Lạc Thần cũng không phải là người không có sĩ diện, dù sao bị một nữ sinh đánh, nói ra cũng không dễ nghe.
"Cái khỉ! Bằng vào cháu, ta biết tên nhóc cháu có bao nhiêu lực, nhưng mà, chỉ cần một chút như thế, đánh cho cháu đã không phân rõ Đông Tây Nam Bắc! Cũng không thể mọi chuyện đều để người khác bảo vệ chứ!"
Tần Nhất Phàm gãi gãi đầu.
Trần Lạc Thần gật gật đầu, anh quả thật cũng đã nghĩ đến, có nên học một chút từ Thiên Long Địa Hổ, luyện mấy kiểu đánh nhau gì đó.
Nhưng mà, vẫn luôn không có thời gian.
"Như vậy đi, ông ở lại đây mấy ngày, quá khó cháu cũng học không được, dạy cháu mấy chiêu đánh nhau mấy thế tứ lạng bạt thiên cân sau này, để cho người tập võ bình thường, không thể đến gần cháu được, nhưng mà, không có chút lực sát thương nào! Cũng may tính thực tế cao, học cũng dễ!"
Tần Nhất Phàm nói.
"Ông nói thật hay giả? Học ba bốn ngày là biết?"
Trần Lạc Thần cười khổ nói.
"Thằng nhóc thối, có bao nhiêu người muốn học với ông, ông cũng chưa chắc dạy, ông nói với cháu ba ngày biết, thì sẽ làm cho cháu ba ngày biết! Dù thế nào, nhìn dáng vẻ của cháu, vẻ mặt không tin kia, thật sự xem một chiêu của ông, nào, đánh ông một quyền đi, đừng khách khí!"
Tần Nhất Phàm một tay ôm bao tai, một tay vẫy vẫy với Trần Lạc Thần.
"Thôi đi, lúc tôi bị nữ sinh kia đánh, chỉ là không đánh trả mà thôi, nếu như tôi muốn đánh ông, thật sợ đánh ông hỏng mất!"
Trần Lạc Thần khoát tay áo.
Đúng thế, ông cụ Tần da bọc xương, lại cả bó tuổi rồi.
Trần Lạc Thần sợ một quyền của mình, làm cả người ông ấy tan nát.
"Cháu trai, cháu cứ yên tâm đến đi, đừng khách khí!"
Tần Nhất Phàm nói.
Trần Lạc Thần nhìn ông cụ Tần rất tự tin.
Lập tức nghe theo ông ấy, đánh một quyền về phía bả vai ông ấy.
Bùm!
Sau đó, đột nhiên có tiếng vang lên.
Cổ tay của Trần Lạc Thần bỗng nhiên bị ông ấy bắt lấy sau đó đẩy về phía trước.
Sau đó cả người giống như là diều đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài.
Nặng nề ngã xuống sàn gạch bên ngoài biệt thự, Trần Lạc Thần cảm thấy xương cốt cả người mình vụn cả rồi.
Đứng lên cũng không nổi.
"A! Trần Lạc Thần!"
Tô Tường Vi thấy Trần Lạc Thần không bò dậy nổi, vội vàng lo lắng chạy ra ngoài.
Đỡ Trần Lạc Thần lên.
"Cháu trai, sao rồi? Ông già đây vẫn thật sự có tài chứ?"
Tần Nhất Phàm ngồi xổm trước cửa ra vào, nhìn Trần Lạc Thần khanh khách cười không ngừng.
Mà Trần Lạc Thần lại thật không ngờ, thân thủ ông cụ Tần thế mà lại tốt như vậy.
Vốn Trần Lạc Thần muốn giữ ông ấy lại, dù sao cũng đã ở chung một thời gian, cảm tình vẫn là có.
Còn ông cụ Tần, ngoại trừ đôi lúc có khùng khùng điên diên, hồ ngôn loạn ngữ, còn lại đều rất tốt.
Tối thiểu đối xử với mình và Tường Vi tuyệt không có vấn đề.
Mà Tường Vi thì, lại rưng rưng tiễn ông ấy đi, cũng không nỡ!
Cũng không biết vì sao ông cụ Tần kiêng kỵ chuyện gì đó.
Nhưng ông ấy không nói, Trần Lạc Thần cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Dù sao tinh lực chủ yếu bây giờ của mình, vẫn là tra rõ chuyện nhà họ Phương.
Hôm nay, Trần Lạc Thần đi đến trường với Vương Tiểu Hoa.
Đúng lúc gặp phải Thẩm Quân Văn và Hồ Tuệ Mẫn, còn có mấy nữ sinh kia, năm người bọn họ cùng nhau đến trường.
Chỉ là lần này, Trần Lạc Thần lại không chào hỏi với Hồ Tuệ Mẫn.
Mà lại như là người xa lạ rời đi.
"Cậu! Trần Lạc Thần, đứng lại!"
Hồ Tuệ Mẫn tức lên, gọi.
- ------------------.