Chuyện này, Phương Kiển Niếp cũng thật sự có lòng nhưng không có sức rồi.
Cô ta tuy muốn quản, nhưng tóm lại không thể dùng thân phận của nhà họ Phương đi quản được.
Quay lại bên phía Trần Lạc Thần.
Lúc này, thấy lại có một đám người xông vào trong phòng học kép, Từ Dương Dương đã sợ gần chết rồi.
Thành thật mà nói, ngay cả Thẩm Quân Văn bây giờ đều có hơi dựng tóc gáy trong lòng.
Rõ ràng chuyện lần này, nháo có hơi lớn quá rồi.
“Phải làm sao đây? Chủ nhiệm khoa chắc cũng không cản được bọn họ bao lâu!”
Từ Dương Dương sợ hãi khóc nói.
Cuối cùng Thẩm Quân Văn nhìn sang Hồ Tuệ Mẫn: “Tuệ Mẫn, lần trước Dương Vũ Phi không phải là để lại cho em phương thức liên lạc hay sao? Thật ra không được, em tìm Dương Vũ Phi, cô ấy nói sau này có chuyện, có thể tìm cô ấy!”
Hồ Tuệ Mẫn nói: “Nhưng em lo lắng, lúc đầu chị Vũ Phi chỉ là khách sáo, dù sao chị ấy có thân phận gì, sao có thể thật sự quản chúng ta chứ?”
Chuyện của Dương Vũ Phi, Hồ Tuệ Mẫn cũng không phải là chưa từng nghĩ tới.
“Khụ khụ, bây giờ đừng quản những cái này, giờ chúng ta cũng chỉ có một cơ hội là Dương Vũ Phi này rồi!”
Thẩm Quân Văn nói.
Mà Lý Văn Đào với Từ Dương Dương cũng là đem mọi hy vọng gửi gắm trên người Hồ Tuệ Mẫn.
“Được rồi, vậy em thử xem!”
Hồ Tuệ Mẫn gật đầu.
Lúc này vội ấn gọi theo số mà Dương Vũ Phi để lại cho cô ta.
Điều khiến Hồ Tuệ Mẫn không ngờ tới, lần này ấn gọi điện, rất nhanh Dương Vũ Phi đã nghe.
Hồ Tuệ Mẫn cũng không kịp đi hàn huyên, vội vàng nói ra sự việc.
“Chị Vũ Phi, thật sự cảm ơn chị, chị có thể giúp em hỏi thử là tốt nhất rồi!”
Rõ ràng, bên phía Dương Vũ Phi đã đáp ứng rồi, Hồ Tuệ Mẫn có chút phấn khích.
Mà rất nhanh sau đó, Dương Vũ Phi cũng đã gọi lại.
“Mẫn Tuệ, chuyện này khác lần trước, chị hỏi giúp em rồi, có cậu Hoàng ra mặt, nhưng lần này cụ thể phải làm sao, các em phải đi gặp Chu tổng của Thục Xuyên, ông ấy bắt buộc phải sau khi hiểu rõ tất cả tình hình, mới có thể quyết định có ra mặt hay không! Ặc, chị chỉ có thể giúp các em tới đây thôi!”
Dương Vũ Phi thở dài nói.
Quả thật, vừa rồi khi cô ta gọi điện cho cậu Hoàng, cậu Hoàng quả thật đã đồng ý, cũng đã hỏi Chu tổng.
Cậu Hoàng là em trai nuôi của cậu Trần, Chu tổng tự nhiên không dám sơ suất.
Cho nên, chuyện này phải đích thân đi tìm Chu tổng, ít nhất để ông ta hiểu được tất cả tình hình đã.
Sau khi cúp máy.
Bọn Hồ Tuệ Mẫn vội vàng đi.
“Thật là may mắn, vậy mà còn có người giúp bọn họ!”
Vương Tiểu Hoa lầm bầm bất bình nói.
Trần Lạc Thần lắc đầu mỉm cười.
Nếu nói giúp, cũng là anh đang giúp bọn họ.
Thật ra có lúc Trần Lạc Thần thật sự muốn thoải mái công khai thân phận, như thế, ít nhất anh sẽ ít gặp quá nhiều phiền phức.
Nhưng giống như những gì ba đã từng nói, một khi thân phận lộ ra, sẽ gây ra một đống phiền phức khác, không có ít hơn bây giờ.
Cho nên một vài chuyện, hết cách rồi.
Sau đó Mạnh Xuyên không tìm được người, tự nhiên cũng sẽ không làm khó các học sinh khác.
Nên lên lớp thì lên lớp.
Đợi học xong bốn tiết của buổi sáng, buổi chiều cũng không có việc gì.
Trần Lạc Thần chuẩn bị trở về rồi.
Cũng chính vào lúc này, Trần Lạc Thần nhận được một cuộc gọi, là Chu Minh gọi tới.
“Cậu Trần, qua những ngày này chúng tôi điều tra cả ngày lẫn đêm, chuyện của Phương Mộng Hân, cuối cùng có một số manh mối rồi!”
Chu Minh vừa kết nối, liền phấn khích nói.
“Hả? Vậy được, tôi bây giờ chuẩn bị tới chỗ ông!
Trần Lạc Thần cũng kích động nói.
Nghe đầu dây bên kia, bên phía Chu Minh hình như khá bận.
Trần Lạc Thần cũng không nói nhiều, cúp máy.
Lúc này, trực tiếp lái xe tới bên ngoài biệt thự mà Chu Minh ở.
Mà đợi khi Trần Lạc Thần đến, bên ngoài biệt thự của nhà Chu Minh, đã đỗ không ít xe.
Mối quan hệ của Chu Minh rất phức tạp, người tới tìm ông ta nhiều, Trần Lạc Thần một chút cũng không thấy lạ.
Chỉ đành đỗ xe ở một bên.
Sau khi đi tới, mới nhìn thấy chỗ Chu Minh thật sự là bận, người tìm ông ta đều phải xếp tới ngoài cửa rồi.
Không khác gì mấy với Lý Chấn Quốc.
Ở cửa có một đống người đứng chờ, đoán chắc phải gặp từng người.
Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.
Sau đó đi về phía nơi này.
“Chị Tuệ Mẫn, chúng ta phải đợi tới khi nào đây? Nhiều người như vậy, ba tôi bây giờ còn chưa trở về, tôi lo lắng chết mất!”
Một bên, bọn Từ Dương Dương vậy mà cũng ở đây.
Lúc này, đang lo lắng chờ đợi.
“Đừng khẩn trương, nếu chị Vũ Phi đã nói rồi, Chu tổng sẽ gặp chúng ta để tìm hiểu chuyện này, chắc chắn sẽ gặp chúng ta!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Ặc, thật là, cũng không biết Chu tổng đang bận cái gì, đã đợi 2 tiếng rồi!”
Cũng có người không kiên nhẫn nói.
Mà lúc này, ánh mắt của Hồ Tuệ Mẫn bỗng nheo lại, nhìn về phía một người thanh niên vừa đi bên ngoài đi vào.
Trên thực tế, khi người thanh niên đi vào, rất nhiều người cũng nhìn qua.
Dù sao người tới đây, đa phần đều là tìm Chu tổng bàn công việc bàn dự án.
Sợ lúc này đụng phải đối thủ cạnh tranh.
Lúc này thấy người tới là một tên nhóc, không ít người liền khinh thường trong lòng.
Người như này, cũng có thể đến tìm Chu tổng bàn chuyện sao? Ha ha.
Mà người thanh niên này, không phải là Trần Lạc Thần còn có thể là ai.
Trần Lạc Thần tự nhiên cũng lập tức nhìn thấy Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương.
Chỉ là không ngờ, lâu như vậy rồi, bọn họ vậy mà còn đợi ở đây.
Trần Lạc Thần ngược lại cũng không kiêng dè gì.
Lúc này đi qua: “Vẫn ở đây đợi sao?”
Trần Lạc Thần nói.
“Này, cậu tới đây làm cái gì?”
Hồ Tuệ Mẫn nhìn thấy Trần Lạc Thần, chỉ cần nghĩ tới chuyện Trần Lạc Thần mấy lần làm mất mặt cô ta, lúc này, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Mà Từ Dương Dương thì sao, nhìn Trần Lạc Thần với vẻ căm phẫn.
Nếu không phải là anh đi cướp ánh hào quang của Lương Phi, khiến Lương Phi đau lòng, cảm xúc của cô ta mấy ngày liên tiếp cũng trở nên nóng nảy, nếu không phải hôm qua anh đá cô ta, tối qua cô ta làm sao có thể tức quá không có ăn uống gì ngon, sau đó sáng hôm sau cảm xúc mất kiểm soát mà đánh người chứ.
Nói trắng ra, tên đầu sỏ này, là Trần Lạc Thần.
Ít nhất Từ Dương Dương là cho rằng như vậy.
“Cậu ta còn có thể làm cái gì, chắc chắn là xem trò cười của chúng ta rồi! Thật không ngờ Trần Lạc Thần cậu người như thế, thật khiến người ta buồn nôn, mẹ nó tức chết tôi rồi!”
Từ Dương Dương hằn học nói.
Hồ Tuệ Mẫn càng là vẻ mặt căm ghét, rất rõ ràng, Hồ Tuệ Mẫn cũng đồng ý với cách nói của Từ Dương Dương: “Trần Lạc Thần, tôi biết cậu bây giờ có tiền rồi, nhưng cậu đừng cảm thấy cậu có cái gì, chạy đến đây xem náo nhiệt, tôi nói cho cậu biết, Hồ Tuệ Mẫn tôi sẽ không để loại người như cậu xem náo nhiệt đâu!”
Hồ Tuệ Mẫn vội nói.
Ha ha! Trần Lạc Thần lắc đầu cười khổ một tiếng.
Thật ra ấy, vừa rồi khi Trần Lạc Thần nhìn thấy bọn họ, cũng cảm thấy mình trước đó xem náo nhiệt cũng xem đủ rồi, dù sao bọn họ tìm quan hệ tìm tới trên người của Tiểu Hoàng và Chu tổng.
Nể tình bạn học trước đây, Trần Lạc Thần ngược lại cũng không để bụng thuận nước cho Hồ Tuệ Mẫn một cái nhân tình, giúp đỡ một chút.
Nhưng, Hồ Tuệ Mẫn không hề niệm chút tình nghĩa bạn học trước kia, hình như bất luận anh làm như nào, cô ta đều châm chọc chế giễu xem thường anh.
Cho nên Trần Lạc Thần cười rất bất lực:
“Các cậu sai rồi, tôi không có tâm trạng đó, cũng không có sức mỗi ngày chú mục vào các cậu, càng sẽ không ăn no dửng mỡ, theo tới đây xem náo nhiệt của các cậu!”
Trần Lạc Thần liếc nhìn Hồ Tuệ Mẫn.
Sau đó một tay đút túi quần, đi thẳng về phía cửa của căn biệt thự lớn!
- ------------------.