“Tôi biết rồi, Trần Lạc Thần, có phải sáng mai, Mập tổ chức buổi dã ngoại hai ngày ở huyện Hồng, hai người các cậu tới đây trước phải không?”
Phương Di nói.
“Á? À, phải, chỉ có điều Mập không đến, tôi tới trước, đặt khách sạn, không ngờ trùng hợp như vậy, hai cậu sẽ không phải muốn tới trước du lịch chứ?”
Trần Lạc Thần liếc nhìn vệ sĩ mà Phương Kiển Niếp dẫn theo.
“Mập từng nói với tôi, hai cậu khá thích du lịch!”
Trần Lạc Thần còn tưởng rằng Phương Di với Phương Kiển Niếp đã phát hiện, anh cũng đến tìm kiếm nữ hầu đó, cho nên hơi căng thẳng, có điều nghe thấy lời này, mới thở phào một hơi.
Thuận sườn xuống dốc thôi.
“Hừ, cậu nói cái gì thế, hai chúng tôi không có không triển vọng như vậy đâu, chúng tôi là! ”
Phương Di lườm nguýt Trần Lạc Thần, sau đó muốn giải thích một chút.
Mà Phương Kiển Niếp rất nhanh cho Phương Di một ánh mắt cảnh cao, ý nói:
“Phương Di, em bị làm sao thế? Nói lắm lời như vậy!”
“Á!”
Mà Phương Di cũng bỗng chốc ý thức được mình thất thố rồi.
Thật ra cái này cũng không thể hoàn toàn trách Phương Di được.
Đầu tiên, tuy bình thường Phương Di với Phương Kiển Niếp đều là duy trì kiểu thái độ lạnh lùng đó, nhưng hai người bọn họ đối với mỗi một bạn học trong lớp đều khá hiểu.
Bề ngoài không lộ ra, nhưng trên đường tan học, ở trong nhà, chủ đề bàn luận nhiều nhất cũng tương đương với các nữ sinh khác.
Chuyện thú vị trong lớp, nam sinh nào trông đẹp trai, nam sinh nào lớn lên không đẹp trai nhưng là người khá tốt đại loại vậy.
Gần như cũng thích hóng chuyện của mỗi một bạn học.
Dù trải nghiệm nhiều điều khác nhau như nào đi nữa, nói cho cùng cũng là hai nữ sinh.
Bây giờ, hai người đã thảo luận khá nhiều chủ đề với Trần Lạc Thần, cộng thêm Phương Di và Phương Kiển Niếp đều không ít lần đi tìm hiểu Trần Lạc Thần.
Đã tương đối quen thuộc với Trần Lạc Thần rồi.
Ngoài ra, đó chính là cảm giác Trần Lạc Thần cho hai người, rõ ràng là nam sinh khác không thể so bì.
Cho nên Phương Di kinh ngạc một chút, không tự chủ nói chuyện với Trần Lạc Thần rồi.
Lúc này vội im miệng lại.
Mà Phương Kiển Niếp, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Trần Lạc Thần, sau đó dẫn một nhóm người đi thẳng lên tầng.
Trần Lạc Thần băn khoăn.
Kỳ lạ, nếu nói Phương Kiển Niếp tìm được nữ hầu đó trước anh.
Lúc này sớm đã đi rồi, việc gì còn phải ở lại huyện Hồng?
Nếu người không phải là Phương Kiển Niếp dẫn đi, vậy lại là ai?
Sợ là tình hình cụ thể phải đợi sau khi thủ hạ của anh tìm hiểu chi tiết hơn rồi.
“Kiển Niếp, thật là xin lỗi, vừa rồi em quá kích động rồi, cho nên không có giữ mồm, em vậy mà nói nhiều với Trần Lạc Thần như vậy!”
Bước vào phòng, Phương Di liền nắm lấy tay của Phương Kiển Niếp nói.
“Không sao, lần sau phải chú ý, tuy chúng ta bây giờ tự do hơn trước, nhưng cũng đừng quá khoa trương!”
Phương Kiển Niếp cười khổ nói.
“Em biết rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không!”
Phương Di lè lè lưỡi.
“Chỉ có điều nhiệm vụ lần này, rõ ràng có điều bất ngờ chứ không nguy hiểm, nhưng em không hiểu, bà ấy sao ương ngạnh như vậy, chiếc hộp đó đối với bà ấy quan trọng như vậy sao? Chúng ta đi đâu tìm cho bà ấy đây! Kiển Niếp, chị bước tiếp theo định làm như nào!”
Phương Di nói.
Mà Phương Kiển Niếp lại cho Phương Di một ánh mắt cảnh cáo: “Phương Di, chị thật sự hối hận khi dẫn em ra ngoài rồi, em sao cái gì cũng nói oang oang ra thế, cẩn thận tai vách mạch rừng.
”
Phương Di lại thè thè lưỡi, vội vàng bịt miệng của mình lại.
“Bắt đầu từ bây giờ, em muốn khôi phục sự lạnh lùng trước đây, không nói nhiều thêm một câu nữa!”
Phương Di nói.
“Em cũng không cần, ặc, nói thật, thật ra muốn tìm đồ đối với Phương Kiển Niếp chị mà nói, không làm khó được chị, điều chị lo lắng bây giờ là quả thật có một thế lực, có cùng mục đích với chúng ta, hơn nữa Phương Di, thân thủ của nhóm người đó, không kém hơn những cao thủ lần này chúng ta mang theo.
Đây chính là điều chị lo lắng!”
Phương Kiển Niếp day day chân mày của mình: “Bây giờ xem ra, là chúng ta nước trên, nhưng không có tác dụng gì cả, dù sao, để chúng ta ngoài sáng, đối thủ trong tối, không chỉ có khả năng bị bọn họ đánh lén, thậm chí nhà họ Phương của chúng ta sẽ vì chuyện này mà bại lộ cũng không chừng, chuyện mấu chốt nhất là chúng ta ngay cả đối thủ của mình là ai cũng không biết! Cho nên, chị luôn rầu rĩ về chuyện này!”
“Ha ha ha, như thế này, dễ làm dễ làm, em có cách!”
Phương Di bắt đầu nói.
“Em?” Phương Kiển Niếp mỉm cười.
“Hừ, Kiển Niếp, chị đừng thấy em bình thường tâng tâng, thật ra em khá thông minh, cái này tương tương với em chơi trò ma sói.
”
Phương Di nói.
Phương Kiển Niếp lắc đầu: “Chị không hiểu!”
“Aiya, quá đơn giản rồi, chuyện chị sợ nhất bây giờ chính là bại lộ bản thân có đúng không? Cho nên, dứt khoát tìm cho mình một cái áo ẩn thân che giấu bản thân đi, sau đó xáo trộn tai nghe mắt nhìn, như thế thì chị cũng ở trong tối rồi! Nhà họ Phương chúng ta càng là ở trong tối, bình thường thì sao, chị như thế nào thì vẫn là như thế đó, như vậy là được rồi!”
Phương Di nói.
“Em nói có chút ý tứ, ý của em là chúng ta không cần thiết vắt óc đi đối kháng với nhóm người đó, mà tìm một người khác tới, đại diện cho chúng ta, nói không chừng còn sẽ lôi ra được người trốn ở trong tối lúc đầu?”
Phương Kiển Niếp rất nhanh lý giải được.
Phương Di búng tay một cái: “Bingo, cứ như vậy đi!”
“Ặc, nhưng mà áo ẩn thân này nên tìm ai chứ? Thu hút sự chú ý tới trên người của ai thì tương đối thích hợp?”
Phương Kiển Niếp suy tư.
Mà Phương Di chép miệng, cũng suy nghĩ.
Nhung rất nhanh, Phương Di vỗ đầu một cái.
“Ha ha ha, em biết tìm ai rồi!”
Phương Di nói.
Phương Kiển Niếp nghẹn lời nói: “Em là nói Trần Lạc Thần?”
“Đúng thế, tìm Trần Lạc Thần, cậu ta thích hợp nhất rồi, Kiển Niếp xem, con người này của Trần Lạc Thần hai chúng ta cũng từng bàn luận, tuy lớn lên khá thanh tú dễ nhìn, nhưng có chút ngây ngô, bình thường rất khiêm tốn, thật ra Trần Lạc Thần khá có tiền, hơn nữa đều quen biết với một vài người có tiếng ở Thục Xuyên! Đây thật sự là ưu thế trời ban của Trần Lạc Thần!”
“Bởi vì như thế, Trần Lạc Thần vừa đứng ra, nói không chừng sẽ đánh đối phương trở tay không kịp!”
Phương Kiển Niếp gật đầu.
“Em nói không sai, suy đi nghĩ lại, thật sự là Trần Lạc Thần thích hợp, nhưng chuyện này nói không chừng có nguy hiểm, kéo Trần Lạc Thần xuống nước như thế có thích hợp không? Hơn nữa, Trần Lạc Thần sẽ đáp ứng sao?”
“He he, yên tâm đi, em tự nhiên có cách!”
Mắt của Phương Di khẽ đảo, lập tức nảy ra sáng kiến.
Đợi tới sau sắc trời có hơi tối.
Phương Di lặng lẽ đi tới cửa phòng của Trần Lạc Thần.
Phương Di muốn nghe ngóng xem Trần Lạc Thần sống ở đâu, tự nhiên không phải là vấn đề rồi.
Gõ cửa.
Trần Lạc Thần mở cửa ra xem: “Cậu sao lại tới rồi?”
Khá bất ngờ.
Không ngờ nữ thần lùng lạnh này sẽ đến tìm anh ta.
“He he, bất ngờ chứ, tôi đến tìm cậu, là có chuyện tìm cậu giúp đỡ!”
Phương Di nói.
“Có chuyện tìm tôi giúp đỡ?”
Bởi vì Trần Lạc Thần biết thân phận của hai chị em này, cho nên Trần Lạc Thần khá ngạc nhiên.
Theo lý mà nói, nếu thật là người nhà họ Phương, Phương Di cô ta muốn làm cái gì mà không thể làm được!
“Ừm ừm thật đấy, ở đây nói không tiện, cậu theo tôi lên phòng tôi ở tầng trên!” Phương Di nói.
“Đến phòng của cậu? Muộn như vậy rồi, không thích hợp đâu?”
Trần Lạc Thần kinh ngạc.
- ------------------.