Con Nhà Giàu


“Điển cố nước Pháp gì cơ? Chuyện gì thế?”
Tất cả mọi người đều sững sờ.

Dương Tiểu Bối không ngờ cô nàng gái bao hạng nhất Thủ đô này lại kính cẩn với anh họ như thế.

Dù sao thì Dương Tiểu Bối cũng cảm thấy rất vui.

“Cậu Trần, hôm nay tôi rất vinh hạnh được quen biết cậu, dù tối nay cậu tiêu bao nhiêu, tôi cũng sẽ trả thay cậu!”
Đỗ Sa đứng lên, lịch sự vươn tay ra với Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần cũng bắt tay với cô ta.

“Vậy thì cảm ơn cô Đỗ Sa!”
Hiển nhiên trong mắt Đỗ Sa, nếu như cô ta có thể kết bạn với một cậu ấm nhà giàu như anh, giá trị của việc này còn lớn hơn nhiều so với hóa đơn tiêu phí lần này.

Sau đó Đỗ Sa rời đi.

Mọi người đều im lặng không nói gì.

Chỉ để lại Dương Diệp trong vẻ mặt khó xử.

Rõ ràng anh ta đã bị vả mặt, hơn nữa là vả rất đau.

“Anh Lạc Thần, để em hút thử thuốc của anh xem!”
Lúc này, một anh chàng không nhịn được cầm lấy một điếu thuốc châm lửa.

Dương Diệp khẽ nheo mắt lại nhìn Trần Lạc Thần một cách u ám, sau đó giả vờ nghe điện thoại đi ra ngoài.

Từ nhỏ tới giờ chưa từng có ai không nhìn mặt Dương Diệp anh mà làm việc cả, tên nghèo rớt mồng tơi ở quê lên này lại dám nhằm vào anh.

Khiến anh tiến không được, lùi cũng không xong ngay trước mặt nữ thần.

Nếu để cậu ta chơi đùa mình ngay trên địa bàn Thủ đô, Dương Diệp anh cứ đi chết luôn cho rồi.

Sau đó Dương Diệp đi ra ngoài châm điếu thuốc.

Gọi vào một số điện thoại.

“Anh Bảo, có đang bận gì không?”
Dương Diệp vừa hút thuốc vừa nói.


“Đang chơi, khà khà, sao cậu Diệp lại đột nhiên nhớ tới tôi thế? Có việc gì cần làm sao?”
Một giọng nói cười đùa vang lên từ trong điện thoại.

“Cũng không có gì, chỉ là tâm trạng khó chịu, bị người khác chơi thôi!”
“Ha ha, ở địa bàn Thủ đô có ai dám động vào cậu Dương chứ? Cậu nói đi, là ai? Tôi sẽ xử người đó cho cậu!”
“Không cần xử, khiến cậu ta biến mất là được!”
Dương Diệp nói xong rồi báo địa chỉ.

“Đờ mờ, trùng hợp thật đấy, tôi đang uống rượu ở gần đó với mấy thằng em đây, tôi sẽ qua ngay!”
Sau khi gọi điện xong, Dương Diệp cười khẩy, đứng bên ngoài hút thuốc chờ người tới.

Hiển nhiên mấy chuyện xử người khác như thế này không phải lần đầu anh ta làm.

Lúc này, trong phòng VIP.

“Chị Huyên Huyên, mọi người có ai muốn đi vệ sinh không? Chúng ta đi cùng đi?”
Mấy cô gái cùng nhau đi vệ sinh.

Dương Tiểu Bối cũng đi theo.

Tần Nhã ở bên cạnh lén lút trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần, muốn đợi anh chủ động nói chuyện với mình.

Nhưng người này đang ở bên kia ăn trái cây, không có chút động tĩnh nào.

Tần Nhã sốt ruột mà không dám thể hiện ra, chưa kể còn xấu hổ.

“Anh và Lệ Hàm vẫn ổn chứ?”
Tần Nhã bèn hỏi.

Mặc dù mọi người ở đây không biết thân phận của Trần Lạc Thần, nhưng Tần Nhã biết rất rõ.

Nhưng hiển nhiên Tần Nhã không để ý việc này mà hỏi.

“Lệ Hàm mất tích rồi!”
Nghĩ đến Tô Lệ Hàm, trong lòng Trần Lạc Thần không khỏi đau xót.

Cũng không biết anh có thể an ủi được bà ngoại vào hôm mừng thọ ngày mốt để xoa dịu mối quan hệ giữa hai nhà, để bà ấy chịu mở miệng cầu xin người nhà họ Mạc không.

“Có chuyện gì thế?”
Tần Nhã kinh ngạc.

“Sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho cô biết!”
Trần Lạc Thần lạnh nhạt đáp.

“Này này này, Tiểu Nhã, Lệ Hàm là ai? Là bạn gái của Trần Lạc Thần hả? Đờ mờ, người như Trần Lạc Thần cũng có thể tìm được bạn gái sao?”
Mạnh Xán ngạc nhiên hỏi.

Tần Nhã thấy mình nhắc tới chuyện đau lòng của Trần Lạc Thần khiến tâm trạng anh trở nên rất tệ.

Nên cô ta cũng không trả lời Mạnh Xán.

“Hai người nói gì đi chứ? Lệ Hàm là ai?”
Ngay lúc Mạnh Xán sốt ruột lớn tiếng hỏi.

Cửa phòng VIP đột nhiên bị mở ra.

Là cô nàng em họ tên Dương Huyên vội vã đẩy cửa bước vào.

“Không xong, không xong rồi, có mấy tên say rượu cứ đòi kéo Tiểu Bối vào phòng của họ uống rượu!”
Dương Huyên la lên.

“Hử?”
Trần Lạc Thần nghe thế liền lao nhanh ra ngoài.

Lúc này, một người em họ khác đang chạy về phía anh.

Hiển nhiên cô ấy vừa bị dọa cho sợ.

“Tiểu Bối đang ở đâu?”
Trần Lạc Thần lạnh giọng hỏi.


“Bị chúng kéo tới phòng 103 rồi!”
Một cô gái trả lời.

Sau đó họ nhìn thấy Trần Lạc Thần chạy thẳng qua đó.

Các nam sinh còn lại thì xoắn xuýt đứng tại chỗ.

Trước hết, là cậu ấm nhà họ Dương, chắc chắn họ không sợ phiền phức.

Nhưng lại sợ gây chuyện trực tiếp.

Những người đó cũng là dân xã hội, qua đó bị chúng đánh cho một trận cũng không ổn.

Vì thế, họ dứt khoát ở bên ngoài định gọi điện thoại.

Tần Nhã thấy Trần Lạc Thần qua đó một mình cũng lo lắng chạy theo.

“Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?”
Các nữ sinh nói.

Vừa nãy các cô đi vệ sinh rồi gặp mấy thanh niên uống say, họ cứ đòi kéo các cô đi uống rượu cùng họ.

Nói xong thì định kéo Huyên Huyên.

Sau đó Tiểu Bối đã đẩy anh ta ra.

Lúc này mâu thuẫn cũng tan đi, nhưng khi các cô quay về thì mấy thanh niên đó lại đuổi theo.

Một người túm tóc Tiểu Bối kéo cô ấy vào phòng của họ.

“Bây giờ chỉ có Trần Lạc Thần qua đó, tôi thấy họ có tận bảy, tám người! Anh Diệp cũng đi đâu không biết!”
Huyên Huyên cũng bị Tiểu Bối làm cảm động, suy cho cùng cô ấy cũng vì cứu cô.

Vậy nên cô ta lo lắng nói.

“Còn làm gì được nữa, lập tức gọi cho gia tộc đi, dám động vào nhà họ Dương chúng ta, hừ!”
Một nam sinh lên tiếng.

“Khoan đã, không cần gọi! Yên tâm đi, Tiểu Bối sẽ không sao đâu!”
Dương Diệp đứng phía sau đám người từ khi nào chẳng hay.

Anh ta ngăn cản nam sinh định gọi điện thoại.

“Hả? Nhưng Tiểu Bối bị bắt đi rồi kìa!”
Dương Diệp cười khẩy: “Tóm lại cô cậu cứ yên tâm, chắc chắn Tiểu Bối sẽ không sao, nhưng có người sẽ có sao đấy!”
Nhìn thấy vừa nãy Tần Nhã dũng cảm quên mình chạy theo Trần Lạc Thần.

Dương Diệp lại vô cùng ghen tị.

Sắc mặt anh ta lập tức trở nên lạnh lẽo.


Mọi người dường như cũng hiểu ra điều gì đó.

Ai cũng không nói lời nào.

Sau đó tất cả quay lại phòng VIP của mình.

“Thả cô ấy ra!”
Cùng lúc đó, Trần Lạc Thần đá tung cửa phòng VIP.

Mấy tên say rượu đang cưỡng ép ôm Tiểu Bối vào lòng.

Trần Lạc Thần giận dữ quát.

Gia đình cậu năm rất thân với nhà anh.

Hơn nữa Tiểu Bối rất tốt với người anh họ là anh.

Sao Trần Lạc Thần có thể để Tiểu Bối chịu một chút tổn thương nào chứ?
“Mẹ nó, chỉ dựa vào một thằng nhóc thối tha như mày sao? Còn dẫn theo một người đẹp nữa? Ha ha, mày muốn cho bố hưởng cả hai à?”
Thanh niên cầm đầu cười lớn nói.

Vì Tần Nhã lo lắng cho Trần Lạc Thần nên đã đi theo.

“Anh Bảo thật may mắn, anh chơi xong có thể cho các anh em hưởng thụ ké không?”
Đám người cười sằng sặc.

“Được được được, người đâu, kéo cô nàng kia qua cho tao! Tự đưa mình tới cửa, nếu tao từ chối thì quá không lý trí rồi!”
Anh Bảo vung tay lên.

“Anh Bảo đúng không? Tốt nhất đừng làm bậy, nếu không đừng trách tao không nhắc nhở mày!”
Trên mặt Trần Lạc Thần hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Ồ? Ha ha ha, còn hù dọa tao nữa à? Được lắm người anh em, nếu mày muốn tao thả cô nàng này thì cũng được thôi.

Nếu mày chui qua chân chúng tao, tao sẽ tha cho mày, thế nào?”
Anh Bảo cười ầm lên.

- ------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận