Con Nhà Giàu


“Ầm!”
Tiếng nổ mạnh phóng lên trời.

Khói thuốc súng tràn ngập, đá vụn bắn bốn phía.

Ánh lửa chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.

Mấy chiếc xe nổ tung, ngọn lửa lớn bùng lên.

“Cậu Trần, cậu không sao chứ?”
Thiên Long che chở Trần Lạc Thần lăn từ trên sườn dốc xuống.

Vừa nãy khi tông xe, Thiên Long Địa Hổ lập tức ôm Trần Lạc Thần lăn xuống xe.

Hiển nhiên, người đối diện rất điên cuồng.

“Tôi không sao!”
Trần Lạc Thần lắc đầu, cảm thấy trời đất quay cuồng.

“Họ lại đuổi tới rồi!”
Lúc này Địa Hổ hét lên.

Không ít bảo vệ áo đen, cầm vũ khí, bắt đầu đi từ trên đường xuống sườn dốc.

“Còn sót lại mười sáu người, anh, mỗi người chúng ta đối phó tám tên, cậu Trần, cậu mau chạy về phía bắc đi, dưới sườn núi phía bắc có người của Lý tổng đến giúp ngài, nơi này cứ giao cho chúng tôi!”
Lý Chấn Quốc cũng tới!
Trong lòng Trần Lạc Thần rất cảm động.

Anh cũng biết mình ở lại, sẽ chỉ tạo phiền phức cho bọn Thiên Long Địa Hổ.

Sau đó anh cũng không nhiều lời, gật đầu rồi chạy về phía bắc.


Từ sau khi anh được thầy Tần dạy cách hô hấp và năm chiêu kia.

Thể chất của Trần Lạc Thần đã được cải thiện hơn trước đây.

Sau đó, Trần Lạc Thần dùng hết sức, lao nhanh về phía bắc.

“Sắp đến rồi!”
Trần Lạc Thần cắn răng, nhắc nhở chính mình.

Thế nhưng, càng chạy càng đen, anh sắp không nhìn thấy gì nữa.

Lúc này Trần Lạc Thần đột nhiên vấp một cái!
Anh ngã gục về phía trước!
Lắn mấy vòng trên đất, hoa mắt chóng mặt.

Trong nháy mắt, những bóng đèn xe đột nhiên sáng lên xung quanh anh.

Mấy tên vệ sĩ áo đen đi tới, trực tiếp túm lấy Trần Lạc Thần.

Mà Trần Lạc Thần cũng nhìn thấy biển số của những xe này.

Tất cả đều là xe của nhà họ Long ở Yên Kinh!
“Xong, trời muốn diệt mình!”
Trần Lạc Thần nhắm hai mắt lại, biết lần này mình chạy không thoát rồi.

“Thả anh ta ra!”
Ngay khi Trần Lạc Thần tuyệt vọng, thì đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

Trần Lạc Thần mở mắt ra nhìn.

“Dương Ngọc?”
Trần Lạc Thần kinh ngạc nói.


Giờ phút này, hai tay Dương Ngọc ôm ngực đi về phía Trần Lạc Thần.

“Hừ, Trần Lạc Thần, không ngờ tới, anh sẽ rơi vào trong tay tôi!”
Dương Ngọc lạnh lùng nói.

“Xác thực là không ngờ tới!”
Trần Lạc Thần không khỏi cười khổ nói.

“Trần Lạc Thần, anh rất lợi hại, anh là cậu cả nhà họ Trần, đó là dòng họ mà bao người ước ao, chỉ một câu nói của anh, nhà họ Long sẽ bị diệt cả dòng họ, Trần Lạc Thần, anh quá lợi hại!”
Dương Ngọc nói.

“Nếu tôi đã rơi vào trong tay cô, thì cô cứ đưa tôi trở về tranh công, đừng nói nhiều như vậy, đúng lúc cô cũng có thể báo thù!”
Trần Lạc Thần cười khổ nói.

Bộp!
Dương Ngọc giơ tay tát một cái vào mặt Trần Lạc Thần.

“Không cần nói nhiều như vậy, tôi luôn muốn nói, Trần Lạc Thần, anh biết chúng tôi đã chờ giờ phút này bao lâu không? Tôi muốn một ngày, mình có thể bắt được anh, bắt anh cúi đầu trước mặt tôi, chúng tôi đã đợi giờ phút này quá lâu rồi!”
Bộp!
Dương Ngọc lại tát anh thêm một cái.

“Ha ha, ngày ấy ở Tây Nam, tôi đã bỏ qua tất cả để lấy lòng anh, nhưng anh lại kiêu ngạo không để ý tới tôi, vả lại còn nhiều lần tổn thương tôi, anh biết không, trước đây khi chúng ta học đại học, anh vẫn còn là người nghèo khổ thì ai là người ở bên cạnh anh? Là ai không để ý đến ánh mắt của người khác, tay trong tay đi trên sân trường với anh? Là ai không ghét bỏ anh?”
Bộp!
Viền mắt Dương Ngọc ửng hồng nói: “Là tôi! Nhưng còn anh? Sau khi anh giàu có thì đối xử với tôi như vậy, khiến tôi như một con chó đi xin cơm khắp nơi, dù đồ tiện nhân Hàn Phi Yên luôn xem thường anh, thì anh cũng giúp cô ta, chỉ có tôi là không giúp!”
“Là anh có lỗi với tôi!”
Dương Ngọc nói.

“Bây giờ tốt rồi, anh rời khỏi nhà họ Trần, tôi cũng không sợ nói cho anh biết, anh muốn chạy trốn, anh thoát được sao? Coi như anh chạy trốn khỏi nhà họ Long, thì còn có nhà họ Mạc, nhà họ Lưu và rất nhiều dòng họ khác đều nhìn chằm chằm vào anh, bây giờ anh chính là một con chó mất chủ!”
“Tôi đã nói nhiều như thế rồi, anh nói chuyện đi! Anh trả lời tôi đi chứ!”
Bộp! Bộp! Bộp!

Dương Ngọc tức giận tát Trần Lạc Thần ba cái.

Cho tới nay, Trần Lạc Thần luôn là bóng tối trong lòng Dương Ngọc.

Thậm chí loại bóng tối này, luôn chôn sâu trong lòng Dương Ngọc, trở nên vặn vẹo.

Sau khi được thả ra ngoài, Dương Ngọc có chút điên cuồng!
“Tôi có thể nói gì, bây giờ cô có thể nhục nhã tôi, thậm chí có thể giết tôi cho hả giận!”
Trần Lạc Thần lắc đầu.

“Ha ha, đến lúc này mà anh vẫn không chịu hiểu, cuối cùng thì tôi là người như thế nào!”
Dương Ngọc đẩy Trần Lạc Thần một cái.

Sau đó, Dương Ngọc hít một hơi.

“Trần Lạc Thần, nói thật cho anh biết, lần này tôi bắt được anh, không phải vì tranh công!”
“Tôi có thể cho anh một con đường sống, chỉ cần anh quỳ xuống cầu xin tôi, nói anh sai rồi! Thì tôi có thể tha cho anh, để anh trốn thoát!”
Dương Ngọc nắm chặt tay nói.

Mà những người này, đều là Dương Ngọc khôn khéo bồi dưỡng khi ở nhà họ Long.

Đương nhiên là nghe lời cô ta.

“Cô… Cô thả tôi đi?”
Trần Lạc Thần nghe được câu này, anh cảm thấy bất ngờ.

Xác thực, mình bởi vì một chuyện mà ghét Dương Ngọc, cũng tổn thương cô ta rất nhiều.

Lần này rơi vào tay cô ta, Trần Lạc Thần cho rằng, mình sẽ không dễ chịu hơn khi rơi vào tay Long Tông Sơn là bao.

Thế nhưng, Dương Ngọc lại nói thả mình ra.

Mà tuy Dương Ngọc hận Trần Lạc Thần, ước gì Trần Lạc Thần sẽ sa sút như một con chó.

Nhưng, Dương Ngọc nhất định không muốn Trần Lạc Thần mất mạng.

Tâm lý này hơi phức tạp, nói trắng ra chính là không muốn Trần Lạc Thần sống tốt, nhưng cũng không đành lòng nhìn anh bị thương.


“Đúng, chỉ cần anh chịu nhận lỗi với tôi, nói ra những lời từ tận đáy lòng, thì tôi sẽ để anh đi!”
Dương Ngọc nói.

Trần Lạc Thần suy nghĩ một lát, trong hoàn cảnh này mà Dương Ngọc còn có thể nói ra những lời này.

So sánh với hành động nhẫn tâm của mình với cô ta ngày đó.

Trần Lạc Thần sinh ra một chút ý nghĩ hổ thẹn.

“Được rồi Dương Ngọc, nếu như hôm nay cô thật sự thả tôi ra, trước kia Trần Lạc Thần tôi trách oan cô, tôi sẽ không quên phần ân tình này của cô!”
“Hừ, ai muốn anh nhớ đến phần ân tình này! Cút đi!”
Dương Tuyết ôm ngực nghiêng đầu, cô ta xem thường liếc nhìn một bên.

Mà cấp dưới của cô ta, đều tránh sang hai bên nhường đường cho Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần gật đầu với Dương Ngọc rồi chạy.

“Chờ một chút!”
Dương Ngọc đột nhiên gọi Trần Lạc Thần lại.

“Sao thế?”
Trần Lạc Thần hỏi.

“Trần Lạc Thần, sau lần từ biệt này, có lẽ chúng ta không thể tạm biệt nhau nữa, tôi muốn nhắc nhở anh, nhà họ Mạc rất lợi hại, hơn nữa họ còn muốn chiếm đoạt nhà họ Trần của các anh, cũng sẽ không bỏ qua cho anh, sau này, anh nên cẩn thận hơn một chút, bây giờ nhà họ Long cũng chỉ là một con chó trước mặt nhà họ Mạc, về sau, nhà họ Mạc sẽ tìm và bắt được anh! Nếu như lần này anh có thể chạy thoát, thì sau này nên mai danh ẩn tích đi, sau này nhà họ Trần có chuyện gì, thì anh cũng đừng xuất hiện!”
Dương Ngọc nói.

“Tôi biết rồi, cảm ơn cô, Dương Ngọc!”
“Còn nữa, anh biết tại sao tôi tha cho anh không?”
Dương Ngọc lại hỏi.

“Tại sao?”
“Bởi vì sau khi trải qua một số chuyện với mấy người, tôi mới phát hiện, lúc trước, anh thật lòng yêu tôi, là tôi không biết trân trọng anh!”
Viền mắt Dương Ngọc ủng hồng nói.

“Ừ, sau này cô cũng nên bảo trọng, tôi đi đây!”
Nói xong, Trần Lạc Thần quay đầu rời đi….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận