Chẳng mấy chốc, trời đã về khuya.
“Bùm!”
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên trong kho hàng nhà họ Tư Đồ.
Ngọn lửa bốc cao ngút trời, dường như cả nhà họ Tư Đồ đều rung chuyển.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Trong hội trường của nhà Tư Đồ, Tư Đồ Hoành, Long Bưu cùng những kẻ khác cả người đều run lên.
“Không xong rồi ông chủ, không xong rồi ông chủ, kho hàng nhà chúng ta bị đánh bom rồi.”
Một tên quản gia vội vàng chạy vào nói.
“Ông nói gì cơ?”
Khóe miệng Tư Đồ Hoành giật mạnh.
Nhà kho của nhà họ Tư Đồ không đơn giản chỉ là lưu trữ đồ đạc.
Trong vài năm trở lại đây, một số tư liệu và văn bản của nhà họ Tư Đồ cũng đều nằm trong đó.
“Kẻ nào dám làm chuyện này? Dám động đến nhà Tư Đồ chúng ta?”
Tư Đồ Hoành tức giận nói.
“Hiện tại tôi đã phái người đi thăm dò rồi”
Quản gia vội vàng nói.
“Tra nhanh, nhất định phải bắt được kẻ đó.”
Tư Đồ Hoành vừa nói, vừa dẫn một đám người xông ra ngoài.
Bên ngoài nhà họ Tư Đồ, sâu trong rừng cây.
Một số lều vải đang được dựng lên.
Hơn chục người đi xuyên rừng rậm, cuối cùng cũng đến trước lều.
“Cậu Ngụy, mọi chuyện đã xong.”
Một số người nói.
“Tốt lắm, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, việc còn lại là của anh Trần”
Ngụy Thanh Thư mở cửa lều bước ra ngoài, gật đầu nói: “Được rồi, bây giờ phái đội thứ hai tới lo việc tiếp ứng cho anh Trần.”
Từ lần trước khi Ngụy Thanh Thư tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Trần Lạc Thần.
Anh ta đã không còn bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào đối với Trần Lạc Thần nữa.
Ngược lại, lần này Trần Lạc Thần yêu cầu anh ta làm khá nhiều việc, mà Ngụy Thanh Thư lại thấy thích điều đó.
Sau khi tìm hiểu một số chiến thuật của nhà Tư Đồ từ hai tên thủ hạ.
Liền để cho Ngụy Thanh Thư phụ trách tùy thời tiếp ứng.
Nhà họ Ngụy là một gia tộc lớn ở biên giới phía Tây Nam, Trần Lạc Thần moi được thông tin từ hai tên thủ hạ trong nhà họ Tư Đồ để biết địa hình, sau đó để Ngụy Thanh Thư phái người lẻn vào cũng không phải chuyện gì quá lớn.
“Kiển Niếp, tiếng gì vậy, sao tôi có cảm giác cả núi rung chuyển, hơn nữa hình như bên ngoài cũng đang rất loạn.
Đèn cũng bị tắt hết rồi, không thấy gì cả.
Phương Di hỏi.
“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như là nổ ở đâu đó, nhưng chúng ta có thể lợi dụng lúc hỗn loạn, đây là cơ hội tốt để chúng ta trốn thoát.
Có thể là ông nội đã sắp xếp từ trước.
Đi thôi”
Lập tức, Phương Kiển Niếp lao ra cùng Thẩm Quân Văn và những người khác theo kế hoạch ban đầu.
Mặc dù trong hầm có một vài thủ hạ, Phương Kiển Niếp xử lý vẫn rất tự nhiên không có vấn đề gì lớn.
Cùng với việc mất điện, tầng hầm càng tối hơn.
Bên ngoài thật sự rất hỗn loạn.
Gần như không tốn sức, họ lao ra ngoài.
“Có vẻ không có chuyện gì.”
Những người trong phòng lúc này đều tập trung theo dõi.
Phương Di cũng không đi theo.
“A Tam, Thắng Nam, chúng ta bây giờ làm sao đây? Bên ngoài có vẻ rất hỗn loạn, chúng ta có thể trốn thoát được không?”
Phương Di cuống cuồng nói.
Đúng lúc này, tay của Phương Di bị nắm lại.
Hóa ra là A Tam.
“A Tam, vừa rồi không phải anh xông ra ngoài cùng bọn họ sao?”
Phương Di trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Trần Lạc Thần lắc đầu, ra hiệu cho Phương Di đưa mọi người đi ngay.
“Chúng ta đi được sao? Kiển Niếp bọn họ bây giờ còn không biết đi đến đâu rồi?”
Phương Di hỏi.
Trần Lạc Thần ra hiệu cho cô một lần nữa tỏ ý đừng lo lắng, mọi thứ đã có tôi lo.
“Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau lao ra rồi chạy thẳng đến cửa sau của nhà họ Tư Đồ.”
Phương Di hô lên.
“Tốt lắm, thừa dịp đèn bị tắt hết, có muốn nổ súng cũng không bắn được.”
Hiển nhiên bây giờ, mọi người đều đã đồng ý.
Hơn 30 người, theo Trần Lạc Thần chạy ra ngoài.
“Mẹ kiếp, các người muốn đi đâu?”
Đùng một tiếng.
Một chiếc đèn pin sáng rực bất ngờ chiếu sáng lối ra của tầng hầm.
Liền nhìn thấy năm sáu lính canh, tay cầm vũ khí, chặn ở cửa.
Hung tợn nhìn chằm chằm mọi người.
A!
Một số phụ nữ hét lên sợ hãi.
” A Tam, phải làm gì đây? Họ có súng trong tay.”
Phương Di sợ hãi nắm lấy cánh tay Trần Lạc Thần trốn sau lưng anh.
“Không muốn chết, liền bò trở lại cho ta!”
Bốn năm người hướng bọn họ đi tới.
Bỗng nhiên.
Trần Lạc Thần di chuyển.
Tốc độ rất nhanh.
Ngón tay trực tiếp chọc vào điểm yếu của bọn chúng.
Trong tích tắc, cả năm người ngã xuống đất, chảy rất nhiều máu.
“A Tam, thì ra anh lại lợi hại như vây?”
Phương Di mở to mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Ngay cả Lâm Thắng Nam cùng Từ Dương Dương, mặc dù tiếp xúc qua rất nhiều nam sinh tập Taekwondo.
Nhưng so với người câm như A Tam đúng là không thể so sánh được.
Người xấu xí này thực sự đáng kinh ngạc!
Sau lưng mọi người cũng vô cùng thán phục.
Cuối cùng thì sau đó có người để dựa vào.
Trần Lạc Thần vẫy tay ra hiệu mọi người ngay lập tức lao ra ngoài.
Một mạch tiến tới sân sau.
Vào lúc này, họ nhìn thấy đám cháy từ nhà kho của nhà Tư Đồ, ngọn lửa bùng cháy lên tận trời, thậm chí còn thắp sáng các tòa nhà khác.
Nhà họ Tư Đồ đã thành một mảnh hỗn loạn.
Trần Lạc Thần phản ứng cũng rất nhanh, bây giờ, những vệ sĩ chính của nhà Tư Đồ hiển nhiên không có ở đây, số còn lại chắc chắn đang đuổi theo đám người Phương Kiển Niếp.
Đây cũng là vừa vặn cho Trần Lạc Thần dẫn theo bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn.
Ngay cả khi còn một vài bảo vệ ở cửa, bọn chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Lạc Thần.
Rất nhanh, mọi người được Trần Lạc Thần dẫn ra ngoài sân.
Chạy năm sáu trăm mét về phía Bắc.
Băng qua một khu rừng.
Mới nhìn thấy có rất nhiều xe đang đợi.
Trần Lạc Thần ra hiệu cho Phương Di cùng những người khác lên xe rời đi.
Phương Di cuối cùng cũng ngã xuống đất.
“Không đúng, Thắng Nam đâu?”
“Dương Dương, Thắng Nam không phải mới vừa cùng mọi người chạy ra sao? Sao giờ không thấy cô ấy nữa?”
Vừa định lên xe, Phương Di chợt nhận ra hỏi.
Mà Trần Lạc Thần cũng mới phát hiện ra, Lâm Thắng Nam hình như đã lạc đường.
Tình huống gì thế này?
Trần Lạc Thần để Phương Di và mọi người lên xe, sau đó tự mình quay lại tìm.
Cho đến trước cửa tầng hầm, mới tìm thấy dấu vết của Lâm Thắng Nam
Cô gái này đang co ro một góc, khóc sướt mướt.
Thấy A Tam trở lại.
Cô vui mừng khôn xiết: ” A Tam, tôi … tôi bị vấp ngã giờ không thể đứng dậy được.”
“Đi, tôi cõng cô.”
Trần Lạc Thần bỗng nhiên lên tiếng.
Sau đó anh Lâm Thắng Nam trên lưng.
Về phần Lâm Thắng Nam, cố sửng sốt: “A Tam, sao anh lại nói được rồi? Anh không bị câm sao?”
“Nói vớ vẩn gì vậy? Ngay cả giọng nói của tôi cũng không nghe ra sao?”
Trần Lạc Thần cười khổ.
Lâm Thắng Nam trừng to mắt: “Anh...!Anh là Trần Lạc Thần?”
“Đúng rồi, anh thật sự là Trần Lạc Thần.
Từ buổi sáng nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy ánh mắt của anh rất quen thuộc, dáng người cũng rất quen.”
“Nhưng Trần Lạc Thần, anh … Không phải đã xảy ra chuyện gì với anh sao?”
Lâm Thắng Nam tràn đầy nghi hoặc.
“Chuyện rất dài, đợi đến lúc tôi cứu được mọi người ra ngoài rồi nói sau.
Đúng rồi còn về danh tính của tôi tạm thời hãy giữ bí mật.
Tôi không muốn mọi người biết, tôi đã xuất hiện ở Tây Nam.”
Trần Lạc Thần nói cho Lâm Thắng Nam.
Lâm Thắng Nam trịnh trọng gật đầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai giờ sau.
Bên phía Phương Kiển Niếp.
Tình hình không lạc quan cho lắm.
Nhóm người vừa lao ra khỏi đám hỗn loạn, thì tình cờ đụng phải đám người cuả Tư Đồ Dương.
Lập tức, chỉ có thể là hướng vùng núi phía Nam chạy tới.
Tư Đồ Dương cũng dắt theo người, một đường đuổi tận cùng không tha.
Phương Kiển Niếp, Hồ Tuệ Mẫn các cô không biết đã chạy bao nhiêu đường núi.
Cuối cùng, tìm thấy một đường cao tốc dưới sườn đồi.
Nhưng bây giờ, đã không còn xác định rõ phương hướng.
“Này, đây là nơi nào? Tại sao còn không có nhà ở, thế này không thể gọi điện thoại được.”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Chạy lâu như vậy, cũng không biết đây là nơi nào.
Dù sao chúng ta cũng không thể đi theo con đường trước được.”
Phương Kiển Niếp nói.
Cả đám người chuẩn bị chạy xuống đường.
Bùm bùm bùm bùm!
Đột nhiên, vang lên tiếng động cơ xung quanh.
Ngay sau đó, đèn được bật sáng.
Chỉ thấy phía trước, hơn năm mươi chiếc xe đã xuất hiện.
Con đường phía trước bị chặn.
Mà bên cạnh chiếc xe, có một đám người mặc đồ đen đang đứng.
“Tiêu rồi.”
Trái tim của Phương Kiển Niếp và Hồ Tuệ Mẫn chợt lạnh đi.
“Trước mặt kia có phải Cô Phương Kiển Niếp hay không?”
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi đứng đầu nhóm đi tới, tươi cười hỏi..