Lên xe, chiếc xe khởi động, lao vút đi.
Chỉ để lại Tần Noãn với tâm trạng phức tạp xen lẫn sợ hãi, đứng ngây ra đó, không biết phải làm sao!
Cùng lúc này.
Trong trang viên của khách sạn lớn nhất Tháp Câu Trấn.
Lúc này đang diễn ra một buổi tụ tập cỡ lớn.
Người đứng đầu của năm phương thế lực, cộng thêm đàn em mà bọn họ theo, lên tới gần ngàn người.
Trang viên gần như chật kín.
Người tiếng tràn ngập.
Mà trên trang viên, đã dựng một đài cao.
Trên đài cao bày mấy chỗ ngồi.
Những người đứng đầu, đều là ngồi ở trên đó.
“Anh Kim thật là đa mưu túc trí, muốn mượn hội văn võ lần này hạ một cái mã uy với tập đoàn Thiên Long mới tới này, ha ha, một hòn đá hai con chim!”
“Phải đó, xưởng thuốc vốn dĩ chính là nguồn thu chính của chúng ta, bây giờ bị tập đoàn Thiên Long thu mua, nghe nói lão đại của Thiên Long, là một thằng oắt con? Chỉ dựa vào cậu ta? Còn muốn lăn lộn ở Tháp Câu Trấn? Tìm chết!”
“Có điều theo tôi thấy, cũng chỉ là tên nhãi ranh mà thôi, còn tưởng lời mời lần này, cậu ta sẽ không tới, nói thật, nếu như thật sự không tới, tôi còn đánh giá cậu ta cao một chút, bây giờ xem ra, cũng chỉ là một kẻ vô tích sự mà thôi!”
Mấy vị lão đại cười lớn nói.
Mà cái người được gọi là anh Kim, tên là Kim Điêu, hơn 40 tuổi, có một cặp răng vàng lớn, ở Tháp Câu Trấn, là nhân vật nổi danh.
Thế lực của ông ta mạnh nhất.
Lúc này nói: “Có điều các vị, đại hội văn võ năm nay, ngoài vấn đề cỏn con của tập đoàn Thiên Long này ra, còn có một chuyện, chính là vấn đề năm thế lực của Tháp Câu Trấn chúng ta phân chia lại… Một khi lần này đạt thành, tôi không hy vọng, chuyện của 4 năm trước tái diễn lần nữa!”
Cái gọi là đại hội văn võ, cũng chỉ là tên tuổi vang dội mà thôi, thật ra chính là đại hội mà mấy thế lực bọn họ tiến hành phân chia địa bàn.
Mà tiêu chuẩn phân chia, vậy càng đơn giản, thực lực của ai mạnh, người đó lấy nhiều địa bàn.
4 năm tổ chức một lần.
Mà thực lực so đấu, cũng chính là năm ông lớn bọn họ, mỗi bên tự cử ra thủ hạ của mình mà so đấu.
Người thắng làm vua.
Sau đại hội năm nhà sẽ tiến hành hiệp nghị.
Một khi ký rồi thì không thể nuốt lời.
4 năm trước, có thực lực bởi vì địa bàn thuộc về mình bị cướp đoạt mà tàn sát nhẫn tâm.
Phải biết, Tháp Câu Trấn tuy danh trấn, nhưng gánh mấy tỉnh huyện.
Tương đương với một thành phố ở phương Bắc của nước H rồi.
Vào lúc này.
“Cậu Long của Thiên Long tới…”
Ngoài cửa, có người hô.
Cũng khiến cho hội trường đang huyên náo, lập tức trở nên yên tĩnh.
Rất rõ ràng, mọi người đều muốn xem thử, lão đại của tập đoàn Thiên Long mới sáng lập, rốt cuộc là nhân vật cỡ nào?
Trần Lạc Thần, bèn là dẫn theo vệ sĩ của mình, đi vào.
Vệ sĩ chỉ có hơn 60 người.
Nhưng người nào người nấy nghiêm nghị, có khí thế rất mạnh.
Khiến không ít đàn em có mặt ở đây, đều cảm thấy sau lưng có hơi lạnh.
Trần Lạc Thần trực tiếp đi tới đài cao bên này.
“Mấy vị lão tổng, chào mọi người!”
Trần Lạc Thần khẽ mỉm cười.
“Chào Trần tổng, mời ngồi!”
Mấy vị lão đại liếc nhìn nhau.
Đặc biệt là đã lưu ý vệ sĩ ở đằng sau Trần Lạc Thần.
Xem ra thằng nhóc học Trần này, lai lịch không đơn giản.
Sau khi hàn huyên đơn giản.
Mắt của Kim Điêu hơi híp lại cười nói: “Tin hội văn võ của Tháp Câu Trấn chúng tôi Trần tổng nhất định từng nghe nói rồi, lát nữa lập tức sẽ bắt đầu so tài rồi, tôi thấy thủ hạ của Trần tổng, người nào người nấy có hổ uy, không biết Trần tổng có hứng thú gia nhập vào không, cũng tiện để chúng tôi mở rộng tầm mắt một chút!?”
Ý tứ của Kim Điêu rất rõ ràng, tập đoàn Thiên Long này, không so được với một lão tổng của tập đoàn thuốc.
Chỉ là ra sân không đơn giản.
Vì thế, Kim Điêu muốn thử độ nông sâu của Thiên Long.
“Bỏ đi, thủ hạ của tôi, đều là nhìn được không dùng được, sao có thể là đối thủ của thủ hạ của mấy vị lão tổng chứ?”
Trần Lạc Thần cười khổ lắc đầu.
“Trần tổng cậu quá khiêm tốn rồi! Không so thì làm sao mà biết?”
Kim Điêu cười lớn.
“Được thôi, nếu mấy vị lão tổng đều có ý tứ này, vậy được thôi, Vạn Sơn, mấy người các anh lát nữa hãy để thủ hạ của mấy vị lão đại, dạy các anh quy tắc đi!”
Trần Lạc Thần cười rồi nói.
“Được thưa cậu, mấy anh em chúng tôi, cũng vừa hay muốn học tập quy tắc!”
Thẩm Vạn Sơn linh hoạt ưỡn người, nhàn nhạt cười nói..