Lúc nói chuyện thì có mấy thủ hạ vác thang muốn đi gỡ tấm biển xuống.
“Không cần phiền phức như vậy đâu!”
Trần Lạc Thần cười lạnh một tiếng.
Cầm một chiếc đũa lên, cổ tay bỗng vẩy một cái.
Vèo!
Một tiếng vang, chiếc đũa trực tiếp bay ra, xuyên thẳng vào chính giữa của tấm biển.
Bụp một tiếng, tấm biển trực tiếp vứt ra bốn góc, rơi xuống đất.
“Cái gì!!!”
Năm lão đại chấn động trong lòng.
Điếu thuốc trong tay đều rơi thẳng xuống đất.
“Người này? Rốt cuộc là ai?”
“Cái này… sao mà có thể chứ? Dựa vào sức một người, trực tiếp phá hỏng tấm biển?”
Năm người kinh hãi nói.
Rõ ràng, bọn họ chưa thấy loại thủ đoạn này, nếu như chiếc đũa đó không phải là phóng vào tấm biển, mà là đầu của bọn họ, còn là khoảng cách xa như vậy, vậy sẽ có hậu quả gì?”
Mà mấy anh em Thẩm Vạn Sơn lại đưa mắt nhìn nhau.
Trong lòng nghĩ, hừ, cậu Trần ra tay, lúc này còn không phải là dọa ngốc mấy người các ông sao.
Mà rõ ràng, Trần Lạc Thần ra tay như vậy.
Là đang nói cho năm người bọn họ biết, không có tâm trạng phân chia thế lực với năm người bọn họ, năm người bọn họ nếu như không ngoan ngoãn, kết cục giống như tấm biển này, một hơi thở càn quét hết!
Trần Lạc Thần nhàn nhạt mỉm cười ngồi xuống.
“Kim tổng, Chu tổng, mấy người các ông ngồi đi!”
Trần Lạc Thần khẽ mỉm cười nói.
“Được cậu… cậu Trần!”
Lúc này, Kim Điêu tuy cố gắng giả bộ chấn tĩnh, nhưng mồ hôi trên trán đã bán đứng ông ta.
Nếu như Trần Lạc Thần muốn giết người, chiếc đũa trên chiếc bàn đó, há không phải là vũ khí mạnh nhất trong tay anh sao?
Lúc này xưng hô cũng thay đổi rồi.
“Không ngờ cậu Trần vậy mà có thực lực như này, Trương Đào tôi không nói nữa, nếu như cậu nguyện ý, địa bàn vốn có của tôi, đều là của cậu, tôi cam tâm tình nguyện, trở thành một con ngựa của cậu!”
Lúc này, một trong số năm lão đại.
Suy khi cân nhắc kỹ càng, lập tức nói.
Mà ông ta vừa mở miệng, cũng có người lập tức hứa rồi.
Trần Lạc Thần với Thẩm Vạn Sơn liếc nhìn nhau, ngoài Kim Điêu không có mở miệng.
Mấy người khác tuy không phục, nhưng ít nhất ngoài mặt vẫn khuất phục.
Có điều chuyện này tới, tin năm phương thế lực của Tháp Câu Trấn bọn họ, trong lòng cũng có tính toán rồi.
Mà điều này, chính là mục đích tối nay của Trần Lạc Thần.
Cả hội văn võ lấy một loại cảm xúc khác lạ mà kết thúc.
Sau khi quay về.
Thẩm Vạn Sơn kích động nói với Trần Lạc Thần, không ít các phú thương của Tháp Câu Trấn, lũ lượt tới nương nhờ.
Mà mấy lão đại, cũng lũ lượt nịnh nọt sau đại hội, cũng có không ít người muốn gia nhập vào trong tập đoàn Thiên Long.
Chỉ là quà tặng thôi, một tối này đã thu không ít.
Những chuyện này, Trần Lạc Thần cũng không có lòng để ý, trực tiếp giao cho Thẩm Vạn Sơn đi làm.
Có điều tới hôm nay, tập đoàn Thiên Long mà anh sáng lập, cũng xem như có chỗ đứng chân chính ở Tháp Câu Trấn.
Tập đoàn Thiên Long, cuối cùng cũng bắt đầu có một thế lực địa bàn của riêng mình.
Đợi tới hôm sau, chuyện tiếp theo của Trần Lạc Thần chính là cứu Thiên Long ra ngoài.
Thế lực ở Thiên Thành phức tạp, bất cứ một thế lực nào cũng không thể xem thường.
Đây là lời Trương Hổ, cũng chính là Địa Hổ nói cho Trần Lạc Thần.
Bởi vì hai anh em Trương Long Trương Hổ, vì tới Tây Nam tìm anh, cũng từng dùng tiền ở Thiên Thành gây dựng thế lực, nhưng rất nhanh, bị cường giả Văn Sâm ở nơi đó đánh sập rồi.
Mà Thiên Thành, không biết so với Tháp Câu Trấn này lại lớn hơn bao nhiêu.
Càng là gì cũng có, thế lực càng hỗn tạp.
Không biết còn có bao nhiêu thế lực lớn như Văn Sâm.
Nhưng Trần Lạc Thần bây giờ không quản được nhiều như vậy, bởi vì nhiều thêm một ngày thì Trương Long sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Thật sự là không đợi kịp mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi.
“Vạn Sơn, phân phó xuống dưới, hôm nay chúng ta xuất phát, tới thẳng Thiên Thành!”
Trần Lạc Thần nói.
“Được cậu Trần! Tôi bây giờ đi chuẩn bị!”.