Con Nhà Giàu


Đến nỗi Trần Lạc Thần còn hoài nghi hay là bọn họ không phải người thường.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bác Tần, Trần Lạc Thần không còn gặp cao thủ nữa.

Nhưng mà bác Tần muốn gặp mình, cơ bản là sẽ không huy động nhiều người thế này a!
Không biết là bay bao lâu.

Đợi đến khi cậu bị bốn người bọn họ đưa xuống máy bay.

Trần Lạc Thần nghe thấy tiếng gió biển rít gào thổi, một mùi tanh của biển nhàn nhạt.

Cách đó không xa, là từng đợt sóng biển liên tiếp vỗ vào bờ.

Tháo miếng bịt mắt xuống.

Đập vào mắt, quả nhiên là một hải đảo;.

“Đây là đâu?”
Trần Lạc Thần hỏi bốn người đó.

Lần này, bốn người đó không còn giả bộ câm điếc nữa: “Đảo Không Minh, Hồn Điện!”
“Hồn Điện? Đảo Không Minh?”

Trần Lạc Thần thầm giật mình trong lòng.

Nửa năm nay, cậu đã theo bác Tần đi từ Bắc vào Nam, tự hỏi là đã biết được thêm rất nhiều kiến thức.

Nhưng Đảo Không Minh ở đâu? Hồn Điện là cái gì?
Trần Lạc Thần không biết thật.

Nhưng có thể xác nhận là, đám người này cùng một tổ chức, một tổ chức phi phàm siêu mạnh.

“Mời”
Bốn người dẫn Trần Lạc Thần vào đảo, hòn đảo rất lớn.

Bên trên còn xây dựng một tòa cung điện đen thui.

Dẫn Trần Lạc Thần vào trong một ngôi nhà, sắp xếp như thế.

“Ai muốn gặp tôi? Bây giờ có thể gặp rồi đúng không?”
Trần Lạc Thần càng ngày càng không yên, hỏi.

“Cậu Trần, mời cậu đưa nhân sâm vua cho chúng tôi!”
Người mặc áo đen đứng đầu nói.


Nhóm người này rõ ràng không phải vì cướp nhân sâm vua, hơn nữa cho dù bọn muốn cướp thật, Trần Lạc Thần cũng không giữ được.

Cậu lập tức đưa cho bọn họ.

Bọn họ không nói thêm bất luận cái gì, gật gật đầu xong thì lui ra.

“Rốt cuộc là muốn làm gì?”
Trần Lạc Thần nghĩ thầm.

Ở trong phòng sốt ruột đi qua đi lại.

Không bao lâu, cửa phòng bị mở ra.

Cậu nhìn thấy một ông lão dẫn theo mấy người hầu nữ đi vào.

Mỗi người bọn họ đều bưng một cái khay, trên cái khay có các kiểu đồ vật.

Tấp nập bày lên trên bàn trước mặt Trần Lạc Thần.

“Mở tiệc chiêu đãi mình à? Xác thực, bây giờ mình đúng là hơi đói rồi.

Nhưng mà những đồ ăn này cũng xấu quá đi!”
“Cái này là cho tôi ăn hả?”
Trần Lạc Thần hỏi.

Ông lão cười hố hố gật đầu, chắc ông ta là người câm điếc, nên làm ngôn ngữ ký hiệu với Trần Lạc Thần, ý bảo Trần Lạc Thần—-Ăn hết đi.

“Được, thế để tôi nếm thử!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận