Nhưng cô ta không ngờ, thiếu điện chủ còn lạnh nhạt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô ta.
Đặc biệt là một chữ cút, khiến cho cô gái lập tức như bị sét đánh, cả người run rẩy.
“Vâng! Thiếu điện chủ!”
Cô gái nhếch nhách lui ra… Bữa tiệc của Hồn Điện, đại khái tổ chức trong vòng ba ngày.
ngôn tình hài
Sáng sớm hôm nay.
Toàn thể nhân viên của Hồn Điện tập trung ở quảng trường trên đảo.
“Trần Lạc Thần, bây giờ cháu đã hoàn thành luyện ngục suôn sẻ, đạt được hiệu quả hơn kỳ vọng của ông nội rất nhiều.
Chẳng qua, mặc dù trước đó cháu có thể tự kiểm chế được tính tình của mình nhưng cực kỳ không ổn định.
Nếu như muốn phát huy lực lượng của Long Tượng đến mức cao nhất, trừ khi là uống máu của linh hò, nói có thể giúp cháu không chế tâm tính.
Lần này trở về, ông sẽ để bác Hùng ở lại bên cạnh giúp đỡ cháu!”
“Cháu biết rồi, ông nội.
Thế lúc nào ông nội trở về thăm nhà, thực ra ba cháu cũng nhớ ông!”
Trần Lạc Thần lạnh nhạt nói.
Trần Đường Dương gật đầu: “Đợi đến khi thời cơ chín muồi, ông tự khắc sẽ về!”
Lại vỗ vai Trần Lạc Thần.
Trần Đường Dương kỳ vọng rất nhiều vào Trần Lạc Thần.
Ba mươi mấy cái máy bay trực thăng màu đen cỡ lớn đã đang khởi động ở căn cứ.
“Ông nội bảo trọng, chúng cháu đi đây!”
Trần Lạc Thần chăm chú nhìn ông nội mình.
Sau đó xoay người.
Bác Hùng, cùng với ba trăm cao thủ trên đảo đi theo sau Trần Lạc Thần.
Vù vù vù… Máy bay trực thăng bay lên, từ phía Bắc bay về phía Nam.
Đêm dần tối.
Giờ phút này, ngoại ô khu tam giác Hải Dương.
Một cô gái đang chật vật ôm một túi văn kiện liều mạng chạy.
Sắc mặt cô tái nhợt, trên người còn có vết thương.
Nhưng có thể thấy túi văn kiện rất quan trọng, quan trọng hơn cả mạng cô ấy.
Mà phía sau cô ấy, có mười mấy chiếc xe đang đi chậm rì rì đuổi theo cô.
Những người đó nhô đầu ra từ cửa kính xe ô tô, lấy đèn pin chiếu vào cô gái.
“Ha ha, chạy đi, chạy nhanh lên, sắp đuổi kịp cô rồi này!”
Những người đó lớn tiếng hô lên, đặc biệt hưng phấn.
Cô gái cứ chạy, một lúc lại té ngã.
Cô cắn chặt răng, đứng dậy tiếp tục chạy.
“Đuổi tới rồi đuổi tới rồi!”
Một chiếc xe chạy đến trước mặt cô, cầm đèn pin chiếu vào mắt cô, nói.
“Nói cho cô biết, cô chạy nhanh đi.
Nếu cô bị Văn Đào của chúng tôi bắt được, thì cô xong đời rồi, ha ha ha!”
“Đúng đấy, cậu chủ nhà chúng tôi rất cầm thú đó!”
Mọi người cười rộ lên.
Rõ ràng là bọn họ đang đùa bỡn cô gái này.
Cuối cùng, sau khi ngã sấp xuống lần nữa, cô gái không đứng dậy nữa.
Cô liều mạng xé văn kiện ra, định dùng miệng ăn hết vài tài liệu bên trong.
“Mẹ nó, người phụ nữ thối tha, cô nghĩ chúng tôi sẽ không giết cô thật hả!”
Văn Đào dẫn theo người nhảy xuống xe, vội vàng ngăn lại, tát cô gái một cái thật mạnh đến nỗi cô choáng váng.
.