“Gì? Chị, chị mau nhìn xem, cái anh trai ngồi cạnh chúng ta trên chuyến tàu…”
Hoc sinh nữ chớơt chỉ vào cửa nói.
“Hey, anh trai!”
Bùi Hạnh mỉm cười vẫy tay với chàng trai vừa mới đi vào, nói.
“Là các em…”
Chàng trai đi vào mỉm cười, đặt túi hành lý của mình xuống.
Đúng lúc bên cạnh Bùi Hạnh còn bàn trống, chàng trai cũng ngồi xuống luôn.
“Duyên phận a, vừa nãy ở trên tàu nói chuyện còn khá ăn ý, vốn còn định xin số zalo của anh này!”
Bùi Hạnh nói.
“Thôi được rồi Hạnh ơi, người ta đến ăn cơm, em đừng làm phiền người ta nữa!”
Chị của Bùi Hạnh là Bùi Tuyết dẫm nhẹ lên chân Bùi Hạnh, nhắc nhở nói.
“Đúng đấy Bùi Hạnh, cần số zalo làm gì chứ!”
Bùi Siêu cũng nói.
Trần Lạc Thần nhìn thấy tình hình như này, chỉ khẽ lắc đầu, cười bất đắc dĩ một tiếng.
Vừa nãy ở trên tàu, Trần Lạc Thần đụng phải ba chị em nhà họ Bùi.
Kể ra thì còn có một câu chuyện nhỏ.
Đó là hai chị em nhà họ Bùi, vừa mới ngồi đối diện mình.
Còn bên cạnh mình thì là một ông cụ khoảng bảy mươi, tám mươi tuổi, suốt quãng đường cứ dựa người vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
Cho nên cái người tên là Bùi Siêu kia, muốn đổi chỗ với Trần Lạc Thần.
Đáng nhẽ không có gì.
Nhưng Bùi Siêu lại ném thẳng ba triệu rưỡi vào chỗ Trần Lạc Thần, kêu Trần Lạc Thần ngồi sang một bên.
Nếu mà thái độ tốt thì đương nhiên là Trần Lạc Thần 2 ~ + sẽ đôi.
Sau đó, không để ý đến Bùi Siêu.
Nếu không phải là Bùi Hạnh khuyên bảo thì suýt nữa hai người đã xông vào đánh nhau rồi.
Sau đó, Bùi Hạnh liền nói chuyện phiếm với Trần Lạc Thần.
Hơn một năm nay, Trần Lạc Thần vào nam ra bắc sớm đã không còn là Trần Lạc Thần chỉ biết mỗi huyện Bình An và thành phố Hoàn Kim.
Bởi vì tán gẫu các chuyện trên trời dưới đất, cho nên Bùi Hạnh nghe đến mê mẩn.
Trái lại, lớn nhất trong ba người là Bùi Tuyết, có hơi lạnh lùng cao ngạo.
Không nói chuyện với Trần Lạc Thần câu nào.
Cho nên liền có một màn trước mắt.
“Anh muốn đi đâu? Đến Bắc Giang của chúng tôi để học tập hay làm việc a2”
Bùi Hạnh lại hỏi.
“Tôi đến du lịch!”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Này này, thế tôi sẽ giới thiệu cho anh một chỗ.
Bắc Giang có một nơi gọi là Biệt thự trên núi Ba Vì.
đó có rất nhiều chỗ chơi hay, có thể đánh golf, còn có thể đua ngựa!”
Bùi Hạnh nói.
“Chỗ đó người bình thường có thể vào được chắc? Em đừng bận tâm nữa, mau ăn cơm đi!”
Bùi Tuyết không thích Trần Lạc Thần tí nào, lúc này nói.
.