Con Nhà Giàu


Dương Hạ trong mắt có chút hiện lên một vòng oán độc.
 
“Ha ha ha, thì ra là vậy, Dương tiểu thư cùng Trần Lạc Thần còn có một chuyện tình như vậy, Nhưng mà Dương tiểu thư, chuyện này, tôi có thể liều chết đáp ứng cô, nhưng là sau khi chuyện thành công, cô dù sao cũng phải cho Mạc Cường tôi cùng cô một đêm ?”
 
Mạc Cường hèn mọn nói.
 
Mà Dương Hạ, đem mặt ngoảnh về phía nơi khác, cũng không nói chuyện: ” Mấy ngày này không tiện, về sau ta sẽ cảm tạ Mạc Cường!”
 
Mạc Cường nghe xong liền như mở cờ trong bụng .
 
“Tôi hiểu tôi hiểu, tôi sẽ đợi nàng !”
 
Hắn hèn mọn cười.
 
“Đêm nay, tôi có thể trộm chìa khoá của cha tôi , cô chỉ có thời gian năm phút , bằng không, tôi coi như xong đời!”
 
Mạc Cường nói.
 
“Tốt, năm phút là được, cám ơn ngươi Mạc thiếu gia!”
 
Nói xong, Dương Hạ quay người bước nhanh đi ra.
 
“Dương.


.

.”
 
Mạc Cường đang muốn ăn chút đậu hũ, thấy Dương Hạ chạy nhanh.
 
Lập tức không khỏi âm lãnh cười một tiếng: “Tiểu mỹ nữ, tôi thích em đã lâu rồi, mấy ngày tới , tôi phải có được em ! Ha ha ha ha!”
 
Đêm đó Dương Hạ được Mạc Cường dẫn vào địa lao .
 
“Chỉ có năm phút, cô nhanh lên! Tôi đi ra ngoài cửa canh chừng!”
 
Mạc Cường nói.

Mà Dương Hạ, vừa vào liền nhìn thấy người nằm bên trong chính là Trần Lạc Thần.
 
” Trần Lạc Thần !”
 
Một năm không gặp, gặp lại Trần Lạc Thần , sao lại thành bộ dáng như vậy.
 
Trong lòng tất cả hận, lập tức cũng không có.
 

” Anh tỉnh lại đi Trần Lạc Thần , anh thật sự muốn chết sao?”
 
Dương Hạ chạy đến bên cạnh Trần Lạc Thần , lung lay hắn.
 
Thế nhưng , Trần Lạc Thần sắc mặt trắng bệch, không hề động đậy.

.

.
 
Nhìn thấy Trần Lạc Thần như vậy , Dương Hạ trong lòng cũng là có chút khó chịu.

Dù sao thì bây giờ Trần Lạc Thần trong lòng Dương Hạ cũng là một loại cảm xúc mơ hồ, khó để diễn tả.
 
Nói chung là yêu lớn hơn là hận.
 
” Anh tỉnh lại cho tôi !”
 
Dương Hạ bỗng nhiên đau lòng , ngồi bên cạnh Trần Lạc Thần khóc.

Người con trai này, đã từng dành tình yêu đẹp nhất thế giới này cho cô .
 
Những điều này, trong lòng Dương Hạ đều rất rõ ràng .
 
“Trần Lạc Thần , tôi biết anh hận tôi, hận tôi trước kia vì vinh hoa phú quý mà phụ anh, nhưng là tôi không có cách, tôi không muốn bị người khác xem thường nữa , từ nhỏ đến lớn, tôi sợ nhất chính là người khác xem thường tôi!”
 
“Tôi nghĩ, chỉ cần để người khác ngước nhìn tôi, sùng bái tôi là đủ, nhưng trong lòng tôi lại có anh, anh ngàn vạn lần không thể chết Trần Lạc Thần !”
 
Dương Hạ ghé vào ngực Trần Lạc Thần mà khóc Trong khi Trần Lạc Thần đang hôn mê, đột nhiên anh ta nhíu mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận