Con Nhà Giàu


Trần Cận Đông cùng Mạc Vệ Bình thương lượng.

Mà Tần Lam, đang ở ngay bên cạnh chăm chú lắng nghe Đồng thời, nàng cũng vây quanh sơn thủy đồ hiếu kì nhìn lại.

Núi này nước đồ, mặt ngoài nhìn qua, thật giống như là một chỗ thế ngoại đào nguyên.

Nhưng là, rừng cây rậm rạp, lại cho người ta một cảm giác thần bí.

“Ừm? Cha mẹ, Mạc tiên sinh, các ngươi nhìn chỗ này đỉnh núi cái này! Giống như có đồ vật!”
Tần Lam chỉ vào một chỗ nói.

“Áo?”
Đám người nhìn theo hướng tay nàng chỉ.

Lại là trong thời gian ngắn, khó mà nhìn ra.

Tần Lam nói: “Nơi này, tựa như là có một bức tượng đá nữ nhân ngã xuống, bị chặn ngang gẫy ngang, cha, người nhìn thấy không?”

Trần Cận Đông cùng Mạc Vệ Bình nhìn nhau.

Hoàn toàn chính xác giống như là bạch nham đồng dạng vật thể, nhưng làm sao có thể là tượng đá? Hai người lắc đầu.

Tần Lam hít vào một hơi, cái này kỳ quái, rất rõ ràng, mình thấy rõ, tượng đá nữ nhân đứt gãy ngã xấp xuống, mặc dù mơ hồ một chút, nhưng là nữ nhân dáng người, đại thể đã biểu hiện ra, hẳn là quá dễ phân biệt!
Mà Dương Tiểu Bối cùng Dương Ngọc Bình cũng xem xét tỉ mỉ.

Mọi người nhao nhao nói rằng, đó chính là một vật thể giống như tản đá trắng, không phải tượng đá.

“Ha ha, chẳng lẽ con mắt Tần Lam tiểu thư có một phong cách riêng, có thể nhìn thấy, mọi người chúng ta tất cả đều không nhìn thấy?”
Mạc Vệ Bình trêu chọc cười nói.

“Đã làm gia gia chê cười, có thể là A Lam, cũng nhìn lầm đi!”
Tần Lam vội vàng lắc đầu.

Cũng không nói gì thêm.


“Nhưng mà Trần tổng, còn có một tình huống, tôi nhất định phải hỏi ngài một chút!”
Mạc Vệ Bình nghĩ đến cái gì đó, hỏi.

“Ngài hỏi...”
“Đó chính là ngoại trừ Mạc gia ta, ngài có phải đã cho mời qua người khác tương trợ, điểm này, cứ nói đừng ngại!”
Mạc Vệ Bình cẩn thận hỏi.

Trần Cận Đông lắc đầu: “Sao vậy, chưa hề mời qua ai!”
Mạc Vệ Bình nhướng mày: “Vậy thật sự rất kỳ quái, người này...!Là ai đây?”
(Tần Lam hay Tần Lâm) buồn ngủ quá lú rồi.

“Nghe Mạc tiên sinh nói, tựa như là trong đó xảy ra chuyện gì?&rdq “Nghe Mạc tiên sinh nói, tựa như lài hỏi.

Mạc Vệ Bình gật đầu: “Đúng là phát sinh một chuyện rất khả nghi.

Nói thật, ta dẫn đầu đoàn khảo sát theo dõi hơn nửa năm, thật là xấu hổ, cũng không có manh mối, bởi vì Thái Dương Minh này quá thần bí, căn bản không để lại bất kỳ dấu vết gì.”
“Đúng lúc bọn ta gặp nạn, một người bí mật xuất hiện giúp chúng tôi.

Người đó cung cấp cho chúng tôi một số phương hướng và khu vực để chúng tôi tìm kiếm, vì vậy sáu tháng qua, rốt cục cũng có chút thu hoạch!”
“Ta còn đang phân vân không biết người này là do Trần tổng phái tới giúp chúng ta?”
Mạc Vệ Bình hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận