Qua giờ mình hết chương phải edit nên hôm qua ko lên được nhiều chương cho cả nhà! Mong cả nhà thông cảm, nay mình bù nhé!
Trong trường hợp này chỉ có thể hô hấp nhân tạo, nếu không có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Mười phút sau.
“Tiểu Nhã, tỉnh lại đi?”
Trần Lạc Thần ôm Tần Nhã khẽ lắc.
Cuối cùng, mí mắt Tần Nhã khẽ giật giật, cô chậm rãi tỉnh lại.
“Trần … Trần Lạc Thần?”
Sau khi mở mắt ra, Tần Nhã ngạc nhiên nhìn Trần Lạc Thần, cô không tin vào mắt mình nữa
Trần Lạc Thần vừa ném khẩu trang vừa lo lắng.
Sau khi phát hiện ra, Tần Nhã không khỏi sửng sốt
“Trần Lạc Thần, đúng là anh rồi!”
Khi Tần Nhã nhìn thấy Trần Lạc Thần, cô ấy vui mừng đến mức suýt khóc
” Em không phải đang nằm mơ sao? Em lại gặp lại anh, Trần Lạc Thần, anh biết không, một năm nay, em mỗi ngày đều nghĩ đến anh!”
Tần Nhã nhảy vào vòng tay của Trần Lạc Thần.
Cô lại nắm chặt tay Trần Lạc Thần vì sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy thì Trần Lạc Thần lại biến mất.
Ặc!
Trong lòng Trần Lạc Thần chợt lóe lên một tia chua xót.
Cả đời này, chỉ sợ sẽ làm cho Tần Nhã đau buồn
Bây giờ, không thể làm cô ấy chịu tổn thương vì mình thêm một lần nữa
Trần Lạc Thần giả vờ thờ ơ.
Mặt anh tỏ kinh ngạc: “Trần Lạc Thần nào? Cô gái, chắc là cô nhận nhầm người rồi?”
thấy vô cùng kỳ quái, giọng nói này không giống Trần Lạc Thần chút nào.
Đúng vậy, Trần Lạc Thần, người tôi yêu, anh ấy rất gầy, rất ít nói, và có làn da rất trắng.
Mà ở trước mặt cô, tuy rằng giống Trần Lạc Thần nhưng là quá cường tráng, làn da lại hơi ngăm đen.
Lẽ nào trên đời này thực sự có hai người giống hệt nhau?
” Anh thật sự không phải Trần Lạc Thần, nhưng hai người trông quá giống nhau, thực sự quá giống nhau, anh đừng nói dối tôi nữa có được không?”
Tần Nhã vội vàng hỏi.
“Tôi không biết Trần Lạc Thần cô đang nói là ai, tôi còn chưa thấy qua, không biết tôi và anh ta giống nhau thế nào?”
Trần Lạc Thần nói
“Hừ!”
Tần Nhã gật đầu:
“Nhưng không giống, Trần Lạc Thần, anh ấy là chàng trai bình thường, hoàn toàn không có kỹ năng của anh, anh trai, là anh đã cứu chúng tôi sao?”
Tần Nhã lau nước mắt.
Trong mắt Tần Nhã, không khỏi cảm thấy mất mát
Bởi vì tuy rằng anh ta rất giống Trần Lạc Thần, nhưng Trần Lạc Thần lại không giỏi võ công như vậy.
” Đúng vậy, lúc nãy cô bị con quái vật này bắt đi.
Nó hung dữ quá.
May mà tôi đến kịp lúc!”
Trần Lạc Thần nói.