Rồi anh tình dậy.
Khi đứng lên, thấy mình vẫn còn ở trong cung điện dưới lòng đất này…
Trần Lạc Thần thấy mãng xà bên cạnh tò vẻ lo lắng
*Ta còn chưa chết?“
Trẳn Lạc Thần có chút bất ngờ.
Tuy nhiên, nụ cười của anh ta sau đó đông cứng lại, bời vì thần Trần Lạc Thần hẳn đã phát hiện ra rằng trong đầu anh ta dường như còn có điều gì đó nữa!
Trong đầu Trần Lạc Thần như có thêm một ký ức, một nữa ký ức không thuộc về mình.
Bên trong, có quá nhiều thông tin và ký ức.
Công phu võ thuật đều có, quá nhiều và quá phong phú.
Cứ như thể anh đã lĩnh hội những điều này một cách thấu đáo dễ dàng.
(tác giả buff)
Đặc biệt, nó đã ghi lại một phương pháp thở.
Chỉ cần thở, là cơ thể sẽ tự động kích hoạt phương pháp này.
Khiến Trần Lạc Thần cảm thấy quá kinh ngạc.
Dường như có thêm một số ký ức trong tâm trí Trần Lạc Thần.
Nhưng những ký ức này trông thật mơ hồ.
Trần Lạc Thần nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được.
Tất cả là vì mặt dây chuyền ngọc bích này?
Và nó còn hơn thế nữa.
Trần Lạc Thần nhận thấy thực lực của mình dường như đã được cải thiện đáng kể.
Lòng bàn tay vươn ra, phát động nội lực.
Một luồng nhiệt tỏa ra qua lòng bàn tay.
“Nội lực ngoài thân! Đạt đến cảnh giới mới!”
Trần Lạc Thần vui mừng khôn xiết.
Hơn nữa, với phương pháp thở này, sức mạnh bên trong của Trần Lạc Thần đang phát triển với tốc độ kỳ diệu.
Và sức mạnh nội lực này rõ ràng đã khác trước rất nhiều.
Nó trở nên cuồng bạo hơn.
Rút nhẹ ra kiếm vũ, Trần Lạc Thần thi triển một bộ kiếm pháp.
Thanh kiếm đã thành kiếm khí.
Kiếm chưa tới.
Tảng đá lớn cách nhau hơn mười mét bị Trần Lạc Thần chém tách thành hai mảnh.
Và nội lực bên trong, càng hoạt động nhiều, nó sẽ càng phát triển nhanh và mạnh hơn.
Đây vẫn là cảnh giới tông sư chân chính sao?
Tại sao ta lại có cảm giác, ta vừa mới đánh ngẫu nhiên, mạnh hơn mấy lần so với ông nội và Mạc Thương Long?
Nếu dùng toàn lực đánh ra, đừng nói là Mạc Thương Long, cho dù hắn tăng thêm Huyền kính, cũng khó có thể ngăn cản.
Không phải Trần Lạc Thần kiêu ngạo.
Mà anh cảm thấy như vậy bây giờ.
“Ông nội nói, cảnh giới bí ẩn nhất chính là cảnh giới của tông sư, nhưng đi lên, chỉ là suy đoán? Ta nhất định đã vượt qua tông sư chân chính!”
Trần Lạc Thần trong lòng đoán.
Anh cầm lấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích và xem xét nó một chút.
Vừa rồi bóng đen kia đã nói với bản thân mình rất nhiều điều, nhưng vẫn chưa nói xong hết..