Nói trắng ra, hai mẹ con đều cực kỳ khinh thường Triệu Nhất Phàm này.
Không phải ai cũng có thể tùy tiện vào cửa Trần gia.
Đặc biệt, Triệu Nhất Phàm này còn lắm mưu mô, cố ý chờ sinh xong mới đến cửa.
Chuyện này không sao cả, cùng huyết thống của Trần gia, Trần Lạc Thần không việc gì phải gả cho nàng.
Vậy còn A Lam?
Hai mẹ con đều nghĩ thế này, cũng không biết giải thích thế nào cho A Lam hiểu.
“Tiểu Lạc Thần, nhìn xem, con có con gái!”
Còn Trần Cận Đông thì thân mật ôm đứa nhỏ, để cho Trần Lạc Thần xem.
Về phần Trần Lạc Thần vẫn luôn cau mày khó hiểu.
sừng dài quá sao hiểu dc J
Sau khi để cha và tất cả bọn họ rời đi.
“Trần Lạc Thần, ngươi phải có trách nhiệm với ta!”
Triệu Nhất Phàm nói sau lưng Trần Lạc Thần.
“cái gì!”
Nhưng Trần Lạc Thần đã nắm lấy cổ áo Triệu Nhất Phàm, kéo cô sang một bên.
“Nói đi, cái quái gì đang xảy ra? Ta làm sao có thể có con với ngươi, đứa nhỏ này hoàn toàn không phải của ta, ngươi có thể nói dối người khác, nhưng tuyệt không thể dối ta!”
Trần Lạc Thần một đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Triệu Nhất Phàm, toàn thân phát lạnh.
Bởi vì ánh mắt của Trần Lạc Thần, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Triệu Nhất Phàm không khỏi nuốt nước miếng.
“Anh … anh vẫn là đàn ông sao! Kiểm tra quan hệ cha con đã phát ra, là con của hai chúng ta, anh còn không thừa nhận! Đã như vậy thì tôi sống không nổi nữa,d ù sao ta cũng không phải lần một lần hai bị ngươi nhục nhã! ”
Triệu Nhất Phàm khóc.
“Ngươi còn ngụy biện.
Tuy rằng ta không biết ngươi làm sao làm ra kết quả như vậy, nhưng ta có thể thấy được đứa nhỏ này không phải của ngươi, Triệu Nhất Phàm, ta sẽ nể tình bạn học.
nếu như ngươi chịu nói thật, ta sẽ tha ngươi ”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
Và Triệu Nhất Phàm lần này thực sự bị sốc, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Trần Lạc Thần trở nên quyền thế từ khi nào?
” Ngươi có phải là cómục đích gì?”
Trần Lạc Thần hỏi lại.
“Ta … Ta không hiểu ngươi nói cái gì! Ngươi thả ta ra!”
Triệu Nhất Phàm vẫn phân minh.
“Đừng nói như vậy? Được rồi, ta coi đứa nhỏ này là của ta, ta nuôi nấng hắn, còn ngươi, ta ném ngươi xuống biển cho cá ăn!” ( ôi vãi cả lình hồn)
Trần Lạc Thần một tay nâng Triệu Nhất Phàm lên.
Triệu Nhất Phàm kinh hãi, Trần Lạc Thần trước đây tính tình rụt rè, nhu nhược, sợ cô gái thường khóc, chỉ cần cô khóc, Trần Lạc Thần sẽ không còn tàn nhẫn nữa.
Nhưng bây giờ, cô khóc như thế này.
Anh ta thực sự sẽ giết cô.
Anh ấy đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn, và câu nói này không giống một câu nói đùa chút nào.
“Được rồi, ta nói ta nói, ngươi thả ta xuống!”
Triệu Nhất Phàm sợ hãi nói.
Trần Lạc Thần ném cô lên giường.
“Ngươi nói đúng, đứa nhỏ quả nhiên không phải của chúng ta!”
Triệu Nhất Phàm rên rỉ nói.
Đồng thời trong lòng cũng hối hận..