Nhân viên bảo vệ này là người ở cửa ban nãy.
Hắn lạnh lùng nói.
“Tại sao nhiều người như vậy, chỉ muốn kiểm tra chúng tôi? Vị huynh đệ này, để yên chúng tôi ngồi!”
Dương Vệ hít sâu một hơi, cả người run lên.
“Bởi vì các tiên sinh kêu giá quá cao, tôi sợ có người tiến đến quấy rối, hai vị tiên sinh, xin phối hợp!”
Nhân viên an ninh nói.
“Cho hắn ta xem!”
Trần Lạc Thần khẽ nhíu mày.
Sau đó Dương Vệ lấy ra thư mời.
Các nhân viên an ninh đã kiểm tra cẩn thận.
Chỉ là bây giờ Trần Lạc Thần cũng giống như người thường, làm sao có thể không biết tên này cùng đại tiểu thư Minh Châu muốn làm cái gì.
Nhân viên an ninh đeo tai nghe.
Nhưng chỉ cần Trần Lạc Thần muốn nghe, không có cái gì không nghe được.
Liền nghe được trong tai nghe, Minh Châu ra chỉ thị hắn: Đem bọn hắn đuổi đi, mặt khác, đi thăm dò một chút người trẻ tuổi kia lai lịch ra sao, nếu quả thật rất có tiền, không ngại sắp xếp người doạ dẫm tống tiền bọn hắn một bút!
Trần Lạc Thần không khỏi cười nhạt.
Dương Vệ nói rằng Minh gia này giàu có dựa vào trộm cắp cướp bóc, tổ tiên chính là hải tặc.
Bây giờ nghe xong Minh Châu thế này, Trần Lạc Thần thật muốn cười.
“Xin lỗi tiên sinh, tai thấy vé vào cửa của các người là giả, mời các ngươi rời đi!”
Nhân viên an ninh lạnh lùng nói.
“Giả? Ngươi dựa vào cái gì nói giả? Hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích!”
Dương Vệ lại đứng lên, phẫn nộ không chịu nổi.
“Chúng tôi có thể chứng minh rằng đây là giả!”
Lúc này, một bên cùng Lý Nhã Lệ đi theo mấy người đứng lên.
Đặc biệt là một người trung niên đứng cùng Lý Nhã Lệ nói:
“Ta biết vị thiếu gia này, tên là Trần Lạc Thần, đến từ Kim Lăng, là một học sinh nghèo!”
“Đúng vậy, vừa rồi tôi đã bị chặn ở cửa.
Lúc tôi bước ra để đi vệ sinh, tôi tình cờ thấy họ gọi điện thoại.
Chắc là mua vé giả!”
Một số phụ nữ cũng nhao nhao nghe ngóng.
Bởi vì người sáng suốt đều có thể nhìn ra vị bảo vệ này thuộc quyền Minh gia, hắn giờ phút này đứng lên phối hợp cộng tác cùng Minh gia, nói không chừng gia tăng thêm ấn tượng, từ đó xúc tiến một chút hợp tác cũng không phải là không thể được.
Hơn thế nữa, đây cũng là cơ hội để nhiều doanh nhân giàu có trên hội trường biết mình.
“Học sinh nghèo? Thật sự là trà trộn vào sao?”
Có người nghị luận ầm ĩ.
Lý Nhã Lệ cũng nhìn về phía Trần Lạc Thần nói: “Trần Lạc Thần, trước đây cậu cũng khá lương thiện, nhưng không ngờ bây giờ lại thành ra như thế này, nếu thật sự muốn biết thì hãy kiếm tiền đi, đừng làm những việc vô vị thế này.
Với kỹ năng này, hãy kiếm một kiêm chức nào đó, loại tầng lớp xã hội này không phải là thứ như cậu có thể bước vào nếu cậu muốn! ”
Lý Nhã Lệ lắc đầu.
Dương Vệ đang tìm người quen biết hắn, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện không có nhà đấu giá địa phương nào ngoại trừ Minh gia.
“Vé thật hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là, ở đây có đủ tiền mua dược liệu đúng không?”
Trần Lạc Thần lúc này mới lắc đầu cười khổ nói.
“Tin tưởng bên ban tổ chức, chắc sẽ không bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền nào?”.