” Trần Thiếu...!Tha mạng, tôi vô ý mạo phạm!”
Đại sư lại nói.
Phương Kiến niếp hít một hơi thật sâu, và che miệng lại vì kinh ngạc.
Vừa rồi cô lo lắng khủng khiếp, nhưng bây giờ …
“Mạc Thương Long, ta đã kêu Thương Long ngươi ở lại tu luyện.
Không ngờ ngươi lại giở trò xiếc với ta.
ngươi thế mà lại đến nơi đây!”
Khóe miệng Trần Lạc Thần có một tia giễu cợt.
Ông già trước mặt chính xác là Mạc Thương Long.
Đã để Mạc Thương Long dựa theo gia pháp xử quyết hắn, nhưng mà cái này Mạc Thương Long đã sai phạm.
Rằng hắn cũng hiểu được tương lai của Mạc gia phụ thuộc vào Mạc thương Long như thế nào, và cùng hắn tham gia Thánh thủy ước hẹn.
Con cáo già này!
Mà Mạc Thương Long lúc này càng khó chịu hơn, hắn trốn cũng trốn, cho rằng lần này trốn ở đây, dù ở đâu, Trần Lạc Thần cũng sẽ không phát hiện ra hắn.
Tuy nhiên, hắn không thể ngờ rằng hắn trốn ở đây vẫn phát hiện,
Trong lòng Mạc Thương Long biết Trần Lạc Thần không còn như xưa nữa, hơn nữa Mạc Thương Long cũng không phải là đối thủ của anh.
Hắn đã từ bỏ ý định tìm cách trả thù, để bảo toàn tính mệnh.
” Đại sư cớ gì như thế?”
Và Vân Lâm khó hiểu.
“Ngươi còn nhớ rõ Trần Thiếu ta đã nói với ngươi sao? Tư Đồ gia bị diệt, Long gia Mạc gia bị tàn sát, ta không còn đường chạy mới tới đây!”
Mạc Thương Long mặt tái mét nói
Vân Lâm ngạc nhiên hỏi: ” Chẳng lẽ?”
” Hắn chính là Trần Thiếu!”
(Chap này có nhìu chỗ khó hiểu, dịch không ra do tuổi già sức yếu các đọc giả thông cảm)
Mạc Thương Long nói xong mồ hôi lạnh toát trên mặt.
Và Vân Lâm thậm chí còn lạnh toát hơn cả Mạc Thương Long.
Với tư cách là khách mời của phù Vu cổ Thánh giáo được phái đến Vân gia của họ, Mạc Thương Long thản nhiên trò chuyện và tự nhiên kể về một số trải nghiệm đau thương trong quá khứ.
Đặc biệt, Trần Thiếu,là kẻ lần lượt tàn sát mấy gia tộc lớn,vân lầm càng thêm ghen tị.
Vì từ mô tả của Mạc Thương Long.
Chính là Trần Thiếu này, tuy rằng bề ngoài lương thiện nhưng thực chất lòng dạ hẹp hòi, nếu có thù oán phải báo.
Và chỉ cần chọc tức hắn ta thì dù bạn đi đâu, đến chân trời góc biển, hắn cũng sẽ truy tung đến cùng.
Nói trắng ra, là ai nhúng tay vào chọc hắn,thì cuộc đời này của bạn sẽ có câu trả lời và sẽ không bao giờ kết thúc.
Vân Lâm lúc đó cũng thầm nhắc nhở bản thân, đừng có gây chuyện với những người như vậy.
Nhưng không ngờ hắn lại sợ một điều gì đó.
Lúc này, vẻ mặt hắn ta đờ đẫn.
Mặt khác, Phương Kiển Niếp ánh mắt kỳ quái nhìn Trần Lạc Thần.
“Trần Thiếu, ta thật ngu dốt, thật ngoài ý muốn đã mạo phạm, ta đã nghe qua Trần Đại Thiếu gia uy danh!”
Vân Lâm cúi đầu chín mươi độ, sắc mặt tái nhợt.
Mấy người bạn của Vân Lãng đều nuốt nước bọt, lùi lại một bước.
Người bên cạnh thậm chí chỉ trỏ, lộ ra vẻ sợ hãi.
“Người này là ai, Vân lão gia sao lại sợ hắn như vậy?”.