Con Nhà Giàu


Tưởng chừng như ngọn lửa bùng lên vô cùng khó khăn, định sưởi ấm cho mình nhưng lúc này, ai đó đã dội một chậu nước lạnh vào và dập lửa ngay lập tức.

Làm thế nào mà Quỷ tính tử lại đột ngột ra đi?
Trần Lạc Thần ngạc nhiên.

“Trần Lạc Thần… Trần Lạc Thần…”
Đúng lúc này, trong phòng khách vang lên giọng nói của một đứa trẻ, gọi tên anh.

Trần Lạc Thần lập tức cảnh giác, dùng ý niệm tìm kiếm.

Nhưng cũng không có dấu người.

“Trần Lạc Thần… Trần Lạc Thần…”
Giọng điệu của đứa bé lại thì thào.

Kẹp …
Một cái tấm ván gỗ chậm rãi từ ở trong vỡ ra.

Sau đó, một mảnh ván tre, một con rô bốt bằng ván tre giống như một người máy nhỏ xuất hiện trước mặt cậu.


Cô bé có hình dáng độc đáo, tuy làm bằng tre nhưng trông giống như một bé gái bốn, năm tuổi, thắt bím tóc hai bên.

Đôi mắt cô lóe lên một tia sáng xanh lục.

“Trần Lạc Thần…”
Bé đó khoc.

“ừm?”
“Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, ta đã đợi ngươi chờ đến khi hết cả điện!”
Cô gái nhỏ nói.

“Chờ ta? Ngươi có ý thức?”
Trần Lạc Thần ngạc nhiên.

“Đương nhiên là có ý thức, là quỷ đại sư để ta lại, kêu ta chờ ngươi, Ta là tác phẩm thần bí do quỷ đại sư sản xuất, thông minh hơn máy tính một chút! Ta tên là Tiểu Trúc!”
Cô bé nói.

” Xin chào Tiểu Trúc, hóa ra quỷ đại sư đã tính toán ta tới đây, hắn có gì muốn nói với ta sao ”
Trần Lạc Thần hỏi.

“Đúng vậy, lúc trước Trần Lạc Thần lúc ngươi tới, quỷ đại sư mấy lần yêu cầu muốn ngươi tính toán chính sứ mệnh, nhưng ngươi không đồng ý, quỷ đại sư lại không thể cưỡng ép, cho nên đành phải thôi, nhưng là ngươi rời đi, về sau, quỷ đại sư vẫn là căn cứ ngươi lưu lại vân tay, dùng Cửu Long bói toán thuật giúp ngươi tính toán một cái sứ mệnh, ông đã biết hết mọi thứ, mà lại trong đó một luật nhân quả, khả năng sẽ còn liên lụy đến đạo quán,vận mệnh trên dưới gần trăm người, bởi vậy quỷ đại sư và bọn họ đã sớm rời đi, lưu lại ta muốn để ta gặp ngươi bàn giao mấy món, có lẽ có thể giúp ngươi vượt qua kiếp nạn này!”

Tiểu Trúc nói.

“Quỷ đại sư có tâm, ngược lại là khi đó ta, có chút tự đại, xin hỏi Tiểu Trúc, mấy món vật là gì?”
“Chủ nhân nói, Trần Lạc Thần, ngươi gặp khó khăn cũng đừng khó chịu từ bỏ, bởi vì đây là cơ duyên của ngươi.

Cơ duyên của ngươi sẽ không có ngày nào kết thúc.

Câu trả lời trong lòng ngươi sẽ không phải liền có đáp án, cái này không thể tránh khỏi, Trần Lạc Thần Chỉ có thể dũng cảm đối mặt! ”
Tiểu Trúc nói.

Trần Lạc Thần gật đầu, ngày ấy quan sát cuộc trò chuyện ở Bàn Long hôm đó kỳ thực nói qua mười câu, trong đó có bảy câu Trần Lạc Thần không để tâm, nhưng cuối cùng, tất cả đều trở thành sự thật.

Trần Ca có chút hổ thẹn.

“vân mạnh của cô ấy mạnh hơn ngươi tưởng.

Nếu gặp phải nàng, nhớ đừng đối đầu với nàng, như vậy chỉ ảnh hưởng đến những người xung quanh.,khi đó nếu là nói rõ cho ngươi,thì tât cả những người ở đạo quán sẽ phải chịu tai kiếp,.

Nhưng là cái cơ duyên, cũng không phải hoàn toàn không có cách đẻ phá giải!”! ”
“Cô ấy không phải là người thường cho lắm, nhưng thuộc về một nhóm năng lượng mạnh nào đó.

Tuy mạnh mẽ nhưng cô ấy cũng có điểm yếu chí mạng.

Điểm yếu này là cứ vào khoảng giữa ngày thứ 15, khí tức của cô ấy sẽ bị.

suy yếu, lúc đó là lúc tốt nhất để anh đối phó với cô ta! ”
Trần Lạc Thần nghe xong gật đầu, ghi chép những lời này một cái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận