Và liền vung tay định đánh.
Trước khi có kết quả,thì đã có một cái tát mạnh vào mặt.
Bộp một tiếng thật lớn giữa phố.
Cô gái đó lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, không phân biệt được các phương hướng, loạng choạng đi tới một quán mì bên cạnh, quán mì liền bị cô lật đổ.
Và chính Trần Lạc Thần đã đánh người.
Trần Lạc Thần chứng kiến cảnh này, phổi gần như muốn nổ tung.
Anh đã thấy những kẻ kiêu ngạo, Nhưng chưa bao giờ thấy những cảnh kiêu ngạo như vậy.
Đem việc một người đau khổ như một cách để giễu cợt mua vui cho bản thân, người phụ nữ nữ tính này, tại sao phải giữ thể diện cho nó.
“CMN, là ai?”
Còn thiếu gia trẻ tuôi này thì chết lặng, cảnh tượng này diễn ra quá nhanh nên người này không kịp phản ứng.
Tại Liễu Thành, nhìn nữ nhân của chính mình thật sự bị đánh?
Bị đánh?
Cái này sao có thể! Ai dám?
Sau khi một hồi nhận ra, thiếu gia nhà giàu giận dữ trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần:
“Tiểu tử thúi, ngươi quả thực muốn chết, lại dám đánh nữ nhân của ta? Có biết ta là ai không?”
thiếu gia này hét lên.
Mà trên đường người vây xem, tất cả đều là không khỏi hướng phía đằng sau lui một bước.
Rõ ràng rất nhiều người dân ở đây đều biết thân phận của thiếu gia nhà giàu này, hơn nữa biết rõ thực lực của anh ta chính vậy là nguyên nhân khiến mọi người không dám nói gì và lui về trước cảnh tượng vừa rồi.
Trần Lạc Thần này hành động chính nghĩa, thế nhưng đụng nhầm đối tượng, không nên đụng vào Quách Thiếu!
Lần trước có người vô tình xúc phạm Quách Thiếu, đêm đó cả nhà bị xử.
Một người qua đường thầm nói trong lòng.
“ngọc bội này rõ ràng là thật, mà người ta lại thật sự đang có chuyện, các ngươi không thiếu tiền, lại muốn trả năm mươi tệ cưỡng ép mua đi, đây cũng không phải quá đáng sao?? Còn nếu không mua thì thôi làm gì còn phải đem ngọc bội của người ta đem quăn, đây là tiền người ta cứu mạng! Như thế có phải táng tận lương tâm, ngươi nói, nữ nhân này có đáng bị đánh hay không? ”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
“Chồng, cho người chặt tay chân hắn!”
Cô gái trên mặt đất tỉnh lại một chút, lập tức khóc chạy đến Quách Thiếu che mặt.
“Hừ đáng đánh? Ngươi chính là muốn chết, người đâu, lên cho ta!!”
Quách Thiếu bỗng nhiên vung tay lên.
Một số vệ sĩ rút hàng nóng ra ngay lập tức.
Nhìn Trần Lạc Thần rồi đi dến
Trần Lạc Thần nhìn bọn họ mà vô cùng tức giận.
Một luồng sát khí nồng nặc bốc lên.
Tuy nhiên, đến một lúc, Trần Lạc Thần chợt nhớ ra.
Nội lực của một anh không thể được sử dụng, một khi đã sử dụng, linh khí ẩn chứa trong lá bùa ngọc trở nên mất tác dụng.
nhưng, cho dù không dùng nội lực, những người này cũng không phải là đối thủ của anh.
Ngay sau đó, bọn họ đã ôm chặt xương sườn và cánh tay bị gãy, và nằm trên mặt đất không ngừng khóc lóc.
“Cái gì…”.