Tuy nhiên, Mạnh Khê dù sao cũng không thể làm những việc như trộm tiền vậy được.
Cho đến khi Dương Yến lại đe dọa, nếu cô bé không làm thì sẽ làm mọi cách để cắt đứt học bổng của Mạnh Khê, thậm chí khiến Mạnh Khê không thể thi đại học.
Không thể lấy bằng tốt nghiệp trung học của mình.
Ước mơ lớn nhất của mẹ Mạnh Khê là được nhìn Mạnh Khê đậu vào đại học.
Mạnh Khê kinh hãi, cả đêm không ngủ được, mỗi giây phút như bị tra tấn lương tâm, nội tâm rối loạn..
Mãi cho đến khi Dương Yến bắt đầu ra tay, chuẩn bị thời điểm cho Mạnh Khê nghỉ học.
Mạnh Khê đành phải đồng ý yêu cầu này.
Trong thời gian đó, Mạnh Khê bắt đầu bí mật theo dõi Mã Hiểu Nam cho đến khi cô rút tiền, sau đó một đêm Mạnh Khê cầm chìa khóa đã sao chép bí mật vào phòng tài vụ.
Việc theo dõi này đã có chồng Dương Yến giám sát.
Cho nên mới có cảnh Hiểu Nam trộm tiền.
Sau khi Trần Lạc Thần nhìn thấy Mạnh Khê, thực ra trong lòng cô bé rất đơn giản.
Đọc hiểu trong lòng của cô suy nghĩ gì, căn bản cũng không khó.
Cũng chính vì là người bị hại, lại hiếu thuận, Trần Lạc Thần muốn giúp Mã Hiểu Nam làm sáng tỏ.
Hai là cứu cô bé ấy.
Một khi cô bé thực sự trả 200.000 nhân dân tệ cho chi phí y tế, trường đại học của cô bé chắc chắn sẽ không thể tham dự kỳ thi, và thậm chí sẽ phải ngồi tù, và cuộc sống của cô bé ấy sẽ bị hủy hoại.
(kiểu này là dạng ng trộm là cô bé nếu vu khống Hiểu nam k thành, thì khi sự thậ phanh phui thì cô bé sẽ là ng bị tội, còn lại ng ném đá dấu tay thật là nham hiểm )
Vì vậy, Trần Lạc Thần cho rằng Dương Yến này quá ác độc.
Lúc ở trong phòng hiệu trưởng, Trần Lạc Thần tim đập muốn chết.
Và sau khi nghe Trần Lạc Thần kể lại.
Mã Hiểu Nam sợ hãi che miệng.
Đương nhiên cô tin lời Trần Lạc Thần nói, nhưng cô không thể tin được, cho dù là Dương Yến hướng về chính mình, nhưng không đến mức đến nước này?
Sự kinh hãi của lòng người khiến Mã Hiểu Nam toàn thân run lên.
“Mạnh Khê thì sao? Nếu là thật, Mạnh Khê cuộc đời thật sự là hỏng rồi, cô bé vất vả như vậy!”
Mã Hiểu Nam lo lắng hỏi.
“Cũng không sớm, nhưng ta đoán rằng Dương Yến cũng sẽ phái người tiếp tục quan sát Mạnh Khê, cho nên chúng ta càng sớm càng tốt!”
Trần Lạc Thần lái xe nhanh.
Sau một thời gian ngắn, đã đến một khu phố ổ chuột ở ngoại ô Kim Lăng.
Từ xa đã thấy cửa nhà Mạnh Khê.
Mạnh Khê đang cầm một chiếc phích đựng đồ ăn, hình như cô bé vừa nấu cơm chuẩn bị gửi cho mẹ, cô bé đang khóa cửa.
Chỉ sau đó, hai chiếc xe ô tô màu đen dừng lại trước.
Một vài người đàn ông khỏe mạnh bước xuống xe, năm sáu người, đầu nhỏ, đeo dây chuyền vàng trên cổ, túi xách lỉnh kỉnh, phì phèo điếu thuốc trong miệng chặn Mạnh Khê.
“Cô gái nhỏ, giao đồ ăn vội như vậy sao?”
Người dẫn đầu chế nLạc Thần.
“Tại sao … lại là ngươi, ta đã làm theo lời ngươi nói, tại sao vẫn quấy rầy ta?”
Mạnh Khê sợ hãi lùi lại một bước, cầm chặt chiếc phích đựng đồ ăn.
“Này, đừng sợ.
Thật ra chúng ta đến không có ý gì khác.
Nguyên nhân chính là muốn nói với cô bé không được tiết lộ chuyện này.
Sau khi nghĩ lại, chúng ta chỉ nghĩ đến một cách, đó là Quay video ngươi, chỉ cần cô bé không nói, video này sẽ luôn nằm trong USB, nhưng một ngày nào đó cô bé không thể mà nói ra, video này sẽ được lan truyền đến các trang web lớn, và bé sẽ nổi tiếng cả nước! ”
Người đàn ông mạnh mẽ cười..