“Nhìn kỹ rồi hẳng nói đi.
Tuy rằng ta biết nhiều thương gia giàu có của Kim Lăng, có những lĩnh vực không liên quan, nhưng nếu gặp mặt, ta cũng sẽ biết hắn là ai.
Mà này, Yến Yến, lấy danh thiếp ra!”
Chồng Dương Yến thu dọn âu phục, vội vàng nói.
“được rồi chồng!”
Dương Yến vội mừng rỡ, lấy danh thiếp từ trong xe ra.
Và nói với các nữ giáo viên: “Người trong lĩnh vực kinh doanh của họ là như thế, khi gặp sếp cao cấp nào đó thì phải trao đổi danh thiếp, có thể mang lại cơ hội kinh doanh, nói các cô củng không hiểu!”
Nghe xong lời của Dương Yến, mọi nữ giáo viên đều tức giận.
Và chiếc xe hơi sang trọng cuối cùng cũng đến.
Dừng lại ở phía bên kia của BMW Series 7.
Mọi sự chú ý dồn dập, thầy trò nín thở.
Muốn xem chủ nhân của chiếc xe này là ai.
Và cánh cửa nhanh chóng tự động nâng lên.
Thấy một thanh niên bước ra khỏi xe với một tay đút túi.
Bên kia, cửa ghế phụ cũng xuống xe một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Xem người đàn ông và phụ nữ này.
A!
Dương Yến đang cầm một đống danh thiếp trong tay đột nhiên toàn thân chấn động, toàn bộ danh thiếp đều rơi vãi trên mặt đất.
Cô ấy như bị sét đánh.
Tâm hồn tan nát bởi hoàn cảnh trước mất, và bộ não hoàn toàn trống rỗng.
Cảnh tượng trước mắt cho cô một không gian méo mó, khiến cô như sắp ngất đi.
“A!”
Các học sinh tại hiện trường thậm chí còn la hét.
Các nữ giáo viên kinh ngạc hét lên:
“Cô giáo Hiểu Nam, hóa ra là cô!”
Đúng, hai người đương nhiên là Trần Lạc Thần và Mã Hiểu Nam.
Dương Yến cảm thấy nhân sinh quan của mình sắp bị lật tẩy.
Vốn tưởng rằng Mã Hiểu Nam không có lai lịch gì, tưởng rằng chồng cô quyền thế, muốn loại bỏ cô ta chỉ là chuyện trong phút chốc.
Và khi nhìn thấy Trần Lạc Thần ngày hôm qua, Dương Yến càng cảm thấy Trần Lạc Thần cũng chỉ là một người bình thường.
Nhưng không ngờ người ta lại giàu, đặc biệt siêu giàu!
Đang đổ mồ hôi đầu và không biết làm thế nào để giải quyết nó.
Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát từ từ chạy vào khuôn viên trường.
Còn đến nhiều hơn 2 cảnh sát hôm qua.
“Cô giáo Mã, Dương Yến, tình cờ 2 ngươi ở đây.
Mọi chuyện có tiến triển mới.
Chúng ta đi vaò phòng hiệu trưởng thảo luận lại đi?”
Một bên cảnh sát lạnh lùng nhìn Dương Yến.
“Ừ ừ!”
Dương Yến trong lòng dấy lên cảm giác lo lắng.
Mọi người vào phòng hiệu trưởng.
Bầu không khí của phòng hiệu trưởng cũng khiến Dương Yến cảm thấy có chút kỳ quái.
Có vẻ như ánh nhìn của mọi người đã thay đổi.
“Vấn đề đã có những tiến triển mới, và chúng tôi đã thu được bằng chứng chắc chắn rằng chúng tôi nghi ngờ, vụ trộm học bổng là do kẻ đứng sau hướng dẫn học sinh gây ra, và các phương pháp đàn áp được sử dụng thậm chí còn tàn nhẫn hơn!”.