“Cậu nói đùa gì vậy, không phải vừa rồi cậu còn cầm sao?”
Mấy người đã đi vào cửa, một tên con nhà giàu hỏi anh ta.
“Đúng vậy, nhưng không phải vừa rồi tôi đi vệ sinh sao? Khi dừng xe bên rừng cây đi vệ sinh, xong rồi xong rồi, lúc đó tôi còn cầm vé vào cửa ở trong tay, nhưng sau khi tôi đi vệ sinh xong thì hình như không nhớ tay mình còn cầm đồ nên có lẽ đã rớt mất lúc đó!”
Có thể thấy mặc dù mọi người trêu chọc anh ta, nhưng cũng rất tốt với bạn mình.
Vì thế mọi người có chút sốt ruột.
“Tìm lại thử xem, nếu không có thì quay về đó lấy…”
“Chỗ đó rất xa đó!”
Mọi người thương lượng muốn nói với lễ tân, bọn họ có vé nhưng làm mất, có thể đi vào hay không.
Nhưng nữ lễ tân lập tức từ chối.
“Chuyện gì vậy?”
Lúc này một người trung niên mặc tây trang đi tới, nhìn về phía bọn họ.
“Á, cậu là Chu Vũ, cậu Chu?”
Người trung niên vốn lạnh nhạt, nhưng ông ta vừa nhìn thấy người làm mất phiếu thì bỗng nhiên vui vẻ ra mặt.
“Cậu còn có nhớ tôi không? Lúc đó tôi và ba cậu là ông Chu Thiên Hào ăn cơm trong một nhà hàng ở Tô Châu, lúc đó còn có cậu đó!”
Giám đốc trung niên cười nói.
“À à, tôi nhớ ra rồi, ông là giám đốc Lý Thiên của công ty du lịch sao?”
“Đúng đúng đúng, là tôi là tôi, hiện tại cậu thế nào?”
Lý Thiên cười hỏi.
Bình thường tính cách Chu Trạch rất hiền lành, tất cả mọi người yêu quý và đùa giỡn với anh ta mà thôi, nhưng nhà anh ta có tài sản mấy nghìn tỷ ở Tô Châu nên cũng coi như là nhà giàu.
Hơn nữa rất rõ Chu Trạch là trung tâm của đám người này.
Cho nên cho dù ầm ĩ thế nào, vừa nghe nói Chu Trạch có quen biết thì không ai muốn rời đi.
Nhất là mấy nữ sinh.
“Ha ha ha, vậy thì tốt rồi, giám đốc Lý, tôi làm mất vé rồi, nhưng nếu quay lại tìm thì không dễ lắm, tôi muốn hỏi có thể cho tôi đi vào hay không!”
Chu Trạch cười nói, ở trong mắt anh ta thì chuyện này không là gì cả.
Anh ta liếc mắt một cái, muốn nhấc chân đi vào.
“Không được đâu cậu Chu!” Lý Thiên ngăn lại: “Nếu ngày bình thường thì cậu Chu làm gì cũng được, nhưng lần này không giống vậy, tôi nói cho cậu biết một chuyện, tiệc du thuyền lần này, bên ngoài là cậu Hoàng con nhà giàu nhất Tô Châu tổ chức cho một nhóm cậu chủ nhà giàu ăn chơi, nhưng trên thực tế cậu Hoàng muốn mời cậu Trần của Kim Lăng kia!”
“Cậu Trần?”
Đám người Chu Trạch nhìn nhau.
“Khụ khụ, có lẽ cậu không biết cậu Trần, nhưng chắc cậu biết phố thương nghiệp Kim Lăng đúng không?”
“Nói nhảm, chỗ đó được gọi là vàng trên giấy của Kim Lăng, nước chảy qua chỗ đó cũng phải chảy ngược, trước kia tôi còn muốn đến sơn trang chơi nhưng kết quả suýt nữa không đủ tiền tiêu!”
Chu Trạch không khỏi nói.
“Khụ khụ, đừng nói sơn trang Ôn Tuyền, thật ra toàn bộ phố thương nghiệp Kim Lăng là của một người, đó là cậu Trần!”
“Cái gì!”
Chu Trạch kinh ngạc.
Mấy nữ sinh xinh đẹp bên cạnh anh ta cũng kinh ngạc.
Một số con nhà giàu đúng là có tiền, nhưng tất cả là tiền của ba bọn họ, nhưng cậu Trần lại có sản nghiệp của mình, sản nghiệp còn lớn như thế, đúng là quá trâu bò, sau lưng anh là những người nào nữa chứ?
Mọi người rất kinh ngạc.
“Cho nên, cậu Chu, lần này giám sát ra vào thật sự rất nghiêm khắc, sợ có người mang ý xấu trà trộn vào, hoặc là paparazzi chụp lén gì đó!”
Lý Thiên kiên nhẫn giải thích.
“Được rồi được rồi, chúng tôi quay lại tìm thử!”
Kết quả lái xe tìm nửa ngày cũng không thấy.
“Mẹ nó, chẳng lẽ tôi không vào được sao?”
Chu Trạch đau khổ nói.
Mỗi người chỉ có một vé vào cửa, cũng không phải là hàng hóa nói mua là có thể mua được.
Mà đúng lúc này, nữ lễ tân vẫn luôn không nói gì nhưng khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng.
Vừa rồi cô ta muốn nói gì đó nhưng không dám, bởi vì lời nói của giám đốc Lý Thiên quá dọa người.
Bởi vì vừa rồi cô ta gặp phải một người rất đáng nghi đi vào.
Có nói hay không?
Cô ta sợ nói ra sẽ bị đuổi việc, nhưng nếu không nói, suy nghĩ một chút, tiệc tối nay vô cùng trang trọng.
Giết cô ta cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Cuối cùng…
Nói!
Nữ lễ tân lập tức mở miệng: “Giám đốc Lý, cậu Chu, mọi người đừng gấp, vé vào cửa của anh không tìm thấy, có lẽ đã có người nhặt được!”
“Cái gì? Ai chứ?”
Chu Trạch vội vàng hỏi.
Nữ lễ tân tên là Trương Hồng, cô ta lập tức nói tất cả những gì mình thấy nghi ngờ.
“Cô đúng là, sao lúc đó cô không gọi tôi một tiếng, nếu xảy ra chuyện, chúng ta đều gặp rắc rối, cô có biết hay không!”
Lý Thiên đột nhiên vỗ đùi.
Ông ta oán hận nhìn Trương Hồng giống như ruồi bọ.
Ông ta lập tức nói Trương Hồng nhanh chóng đi tìm.
Mà mấy người Chu Trạch cũng sôi nổi đi vào…
Hiện tại Trần Lạc Thần vẫn chưa biết chuyện gì.
Anh chỉ cảm thấy bờ cát vàng này thật sự rất đẹp.
Gió biển gào thét, buổi tối tổ chức tiệc ở đây, có lẽ thoải mái muốn chết.
Mà bên cạnh là một khách sạn kiểu bungalow hướng ra biển.
Trần Lạc Thần cầm vé vào cửa, dưới sự hướng dẫn của một nam phục vụ, anh vào khách sạn.
Vừa rồi Bạch Tiểu Phi đã gọi cho Trần Lạc Thần.
Bọn họ còn ở bên ngoài khách sạn, vẫn chưa rời giường, không nghĩ tới Trần Lạc Thần có thể tới sớm như vậy.
Bọn họ lập tức chuẩn bị tới tìm Trần Lạc Thần.
“Đứng lại, mau nói anh ta đứng lại!”
Lúc này Lý Thiên bỗng nhiên chạy như điên lao tới, ông ta thấy Trần Lạc Thần sắp vào thang máy thì lập tức la lớn.
Trần Lạc Thần thấy một đám người chạy về phía mình.
Anh cũng rất kinh ngạc nên dừng lại xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
“Cậu! Lập tức lấy ra vé vào cửa đưa cho tôi xem!”
Lý Thiên tức giận không kiềm chế được.
Nói thật nhìn Trần Lạc Thần thì không hề có dáng vẻ của cậu chủ nhà giàu.
Vừa rồi ông ta còn nghi ngờ có thể nhầm hay không, nhưng ông ta nhìn thấy cách ăn mặc Trần Lạc Thần.
Không nhầm đâu!
Lý Thiên oán hận nói.
“Không phải cô ta đã xem vé vào cửa rồi sao!”
Trần Lạc Thần chỉ vào nữ lễ tân.
“Hừ, nếu không xem thì sao biết được loại ruồi bọ trà trộn vào đây chứ!”
Trương Hồng cũng không khách sáo mắng: “Cậu Chu, là người này, có lẽ anh ta đã nhặt vé vào cửa của anh!”
Trương Hồng nói xong thì đi tới cướp lấy vé vào cửa của Trần Lạc Thần.
“Trời ơi, thế giới thật là lớn, loại người nào cũng có, loại người này còn muốn tham gia tiệc du thuyền nữa chứ!”
Có mấy nữ sinh che miệng cười trộm nói, trong mắt không hề che giấu sự khinh thường.
Mà Trần Lạc Thần cũng hiểu được.
Đám người này gọi anh lại là vì nghi ngờ mình nhặt vé vào cửa của người khác, mà đúng lúc có người làm mất cho nên dồn nghi ngờ lên đầu anh!
Chuyện này làm cho Trần Lạc Thần cạn lời.
“Báo cảnh sát đi, giám đốc Lý, người này chắc chắn muốn làm loạn!”
Có mấy nữ sinh nói.
Mà Trương Hồng đã lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.
“Cậu Trần, thì ra anh ở đây!”
Đúng lúc này, mấy người Bạch Tiểu Phi chạy tới.
Bọn họ chạy như điên một đường đến đây.
“Hả? Cậu Bạch, là cậu sao!”
Lần này người mở miệng là Chu Trạch.
“Xin chào cậu Bạch!”
Mà mấy cô gái vô cùng xinh đẹp bên cạnh Chu Trạch cũng lễ phép nói.
Tài sản nhà bọn họ chỉ có khoảng gần ba nghìn tỷ.
Nhưng ở trước mặt Bạch Tiểu Phi thì chẳng là gì, nhà Bạch Tiểu Phi người ta có hơn hai mươi nghìn tỷ.
“Ha ha, Chu Trạch, thì ra là mấy người!”
Đám người này giống như Bạch Tiểu Phi, là sinh viên năm ba đại học Giang Nam.
Bọn họ đương nhiên biết ông vua nhỏ Bạch Tiểu Phi ở đại học Giang Nam.
“Cậu Trần, sao anh quen biết bọn họ vậy?”
Bạch Tiểu Phi cười ha ha hỏi Trần Lạc Thần.
“Tôi không quen biết, bọn họ nói tôi trộm vé vào cửa của bọn họ, còn muốn báo cảnh sát bắt tôi đấy!”
Trần Lạc Thần cười khổ.
“Cái gì? Trộm vé vào cửa của bọn họ? M* nó ai mù mắt vậy?”
Bạch Tiểu Phi tức giận.
Trương Hồng nhất thời mờ mịt, cô ta đương nhiên nghe nói về Bạch Tiểu Phi, tiếng tăm lừng lẫy giống như cậu Hoàng.
Nhưng người bị mình mắng là ruồi bọ này, cậu Bạch lại khách sáo với anh như vậy?
Hơn nữa, cậu Bạch gọi anh là cái gì?
Cậu… Cậu Trần?
“Cậu Bạch, có lẽ có chút hiểu lầm, chúng tôi chỉ nghi ngờ cho nên muốn anh trai nhỏ này đưa vé vào cửa nhìn một cái? Dù sao cậu cũng biết rõ tiệc du thuyền lần này quan trọng thế nào mà!”
“Ha ha, tôi đương nhiên biết rõ, Lý Thiên, Chu Trạch, còn có mấy người, mấy người biết anh ấy là ai không?”
Bạch Tiểu Phi chỉ vào Trần Lạc Thần.
“Anh ấy là cậu Trần, Trần Lạc Thần của phố thương nghiệp Kim Lăng, còn cần nhặt vé vào cửa của mấy người sao?”
“Cái gì? Thì ra cậu Trần là anh ấy?”
Anh ta vừa nói xong thì mọi người đều kinh ngạc không khép miệng được.
“À! Cậu Trần, tôi rất xin lỗi!”
Hai chân Trương Hồng run lên.
Lúc này, cô ta khom lưng chín mươi độ.
Những lời này do cậu Bạch nói ra nên chắc chắn không thể nghi ngờ.
“Khụ khụ, cậu Trần, tôi xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ tới…”
Lý Thiên nuốt nước miếng, sắc mặt trở nên cung kính.
Càng đừng nói Chu Trạch đứng bên cạnh, mấy nữ sinh cười nhạo Trần Lạc Thần lúc nãy, đúng là giống như tượng gỗ.
Anh là cậu Trần Lạc Thần rất nhiều tiền kia sao?
Á!
Trời ơi, vừa rồi mình đã nói và làm cái gì vậy.
Haiz!
Trần Lạc Thần đã quen với chuyện này, anh thật sự không muốn bọn họ vả mặt, nếu anh muốn thì vừa rồi Trương Hồng ngăn cản mình, anh đã thẳng thắn nói ra làm cho cô ta vả mặt, chuyện này quá đơn giản.
Anh chỉ muốn từ từ trải nghiệm cuộc sống mà thôi, cũng không nghĩ nhận lấy rắc rối.
Anh chỉ cười khổ, chuẩn bị đi vào khách sạn với mấy người Bạch Tiểu Phi.
Mà lúc này điện thoại của Trần Lạc Thần vang lên, là Lâm Y Y gọi tới.
“Cậu Trần cậu Trần, anh đã sắp xếp xong chưa? Tôi sợ không thể qua đó tìm anh!”
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?” Trần Lạc Thần nghe thấy hình như giọng nói của Lâm Y Y rất sốt ruột.
“Á! Tôi thật sự muốn điên rồi, hiện tại không phải tôi đến nhà cô họ sao, nhưng anh đoán xem, cô họ tôi lại muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, tôi thật sự không muốn, nhưng cô họ cứ quấn lấy tôi, tôi không trốn được, haiz, cậu Trần, làm sao bây giờ!”
Lâm Y Y làm nũng nói, có thể thấy được cô ta thật sự tức giận lo lắng.
“Ha ha, đơn giản mà, cô nói mình đã có bạn trai!”
“Nhưng vấn đề là tôi kích động nói bạn trai tôi đã tới, tôi không thể gặp nam sinh khác, nhưng cô họ tôi kiên quyết muốn gặp bạn trai tôi, hiện tại, tôi đi đâu tìm bạn trai chứ, đúng là gấp muốn chết!”
Lâm Y Y bỗng thấp giọng nói: “Cậu Trần cậu Trần, anh có thể giúp tôi một chuyện nhỏ được không?”
Trần Lạc Thần mở to mắt: “Mẹ nó, cô có ý gì?”
.