Hai người đi đến một hang động ở ngoại thành.
Trần Lạc Thần đã phong ấn một số huyết mạch lớn trong cơ thể Cổ Vũ Tiêu.
“ha ha, đến bây giờ, ngươi vẫn là không tin ta, còn tưởng rằng ta sẽ hại ngươi sao?” Cổ Vũ Tiêu đè nén nội tâm, hít sâu một hơi nói.
“người như ngươi, ta chỉ lựa chọn tin tưởng một lần,sẽ không có lần thứ hai!” Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
“Nói tiếp đi, ngươi hứa sẽ nói thật cho ta mà!”
“Ta biết, nhưng ta còn muốn hỏi thêm một câu.
Ngươi hai lần trước đã cứu ta, giúp ta.
Sau khi ta bị tai nạn, ngươi liên tục phái người đi tìm.
Tìm hơn một tháng, còn căn dặn ngư dân nơi đó, một khi phát hiện ra ta, liền phải báo cáo với ngươi, ngươi vì ta làm những chuyện này,là vì ta hay là vì nguyên nhân khác? ” Cổ Vũ Tiêu hai mắt đỏ ướt nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần.
Hóa ra cô ấy biết tất cả những gì Trần Lạc Thần làm, và cô ấy nhìn thấy điều đó trong mắt Trần Lạc Thần.
“Ban đầu ta hứa đưa ngươi đến Hải vương cung, một phần sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm, một phần cũng muốn lấy manh mối của ngươi, nhưng về sau, càng nhìu hơn chính là áy náy, vì ta dẫn ngươi đi nhưng k đem ngươi ra được.
ta tự trách mình! Vì vậy, ta đã cố gắng mọi cách để tìm ngươi! ” Trần Lạc Thần nói.
Ban đầu Trần Lạc Thần giúp cô là có ý đồ riêng.
Nhưng sau này, phải nói như thế đây.
Cô ấy là một cô gái nhỏ, để cô ấy tự trở về một mình, Trần Lạc Thần không quá nhẫn tâm.
Cho nên mới đưa cô theo, không ngờ lại để cô mất tích ở hải vương cung, Trần Lạc Thần tự trách mình bấy lâu nay.
Nếu biết trước điều này, nhất định không muốn mang cô theo cùng với những bí mật kia.
Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.
Câu này, ít nhất cũng để cho cô ấy biết Trần Lạc Thần củng coi cô là bằng hữu.
Mà Trần Lạc Thần đối với loại tình cảm này, chính là điều mà quỷ đại sư từng tính.
Đó chính là là nhiều lần cứu Trần Lạc Thần mấy lần.
Cổ Vũ Tiêu vốn định ám sát Trần Lạc Thần, rốt cuộc không làm được.
Nếu không, Trần Lạc Thần sẽ không bao giờ đến được với Hải vương cung.
Đương nhiên, lúc đó Cổ Vũ Tiêu không thể nói là thích Trần Lạc Thần, mà chỉ để ở trong lòng.
Cô ấy bí mật xuất hiện cho đến sau khi gặp tai nạn.
Nhìn thấy Trần Lạc Thần, vì tìm kiếm cô ấy, anh ta suýt chút nữa phải lật tung cả Đại Hải.
Và anh ấy ngồi trên bờ, ngồi lặng lẽ cả ngày lẫn đêm.
Nhìn hướng ra biển suy tư.
Cuối cùng, sau khi vớt lên từ biển, một phụ kiện nhỏ trên người của cô ấy.
Có thể thấy, sự áy náy và tự trách của Trần Lạc Thần khi đó càng dâng cao.
Trần Lạc Thần coi cô như một người bạn.
Thậm chí cảm giác này khiến cho Cổ Vũ Tiêu luôn cảm thấy rất an tâm,và chưa từng có ai đối xử với cô như vậy cả.
Và vì vậy đến điểm nhỏ này của Trần Lạc Thần,cô ấy phát hiện mình đã có tình cảm.
Quỷ tính từ củng tính toán đến khúc nhân duyên này không thể từ chối nếu không sẽ đại nạn.
Cô ấy thực sự bắt đầu nhớ nhung mỗi ngày, lo lắng cho sự an toàn của Trần Lạc Thần.
Càng nghĩ, càng lo lắng,và trằn trọc …
Phải chăng tình yêu của cô ấy sẽ thực sự kết thúc trong bi kịch, cô ấy đã yêu một người không thể yêu lại cô? Nhưng bất kể như thế nào, Cổ Vũ Tiêu thề rằng đã lừa dối với Trần Lạc Thần một lần,thì sẽ không bao giờ lừa dối anh lần thứ hai.
“Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật mà ta biết! Nói xong thì ta sợ từ nay về sau tình bạn giữa chúng ta sẽ kết thúc, ha ha, ta sợ sau này sẽ không làm bạn được nữa!” Cổ Vũ Tiêu hít sâu một hơi ….