Cố gắng dằn cơn đau lại và đến thăm anh,bước vào phòng nhìn thấy anh thì bao nhiêu đau đớn trong lòng tôi phút chốc như tan biến,có thể nói khi gần anh tôi mới có được cái cảm giác của 2 từ BÌNH YÊN,thế mà lúc trước tôi lại chẳng biết trân trọng và nắm giữ,tiến lại gần anh,nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay vô cảm của anh mà thỏ thẻ
_Hôm nay em đau lắm,em không hiểu sao người đã từng yêu em say đắm thế mà lại có thể tàn nhẫn 1 cách lạnh lùng như thế với em,anh có cảm thấy hơi ấm nhẹ nhàng của em đang chạy qua tay anh không? Anh có muốn mang hạnh phúc đến cho em nữa không? Nếu anh còn muốn thì anh ơi tỉnh lại đi được không? Em đã mệt mỏi rồi,em đâu phải là thần thánh để có thể chịu đựng 1 lần nhiều sự mất mác đến thế,em cần anh,em cần nụ cười,em cần giọng nói và em cần con người anh,em cần 1 vòng tay để nâng đở lúc em vấp ngả,em cần nụ cười để xoa dịu khi em gặp đớn đau,em cần,em cần lắm...
Tôi gục đầu xuống tay anh mà khóc nức nở,những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên tay anh,tôi biết những giọt nước mắt tôi lúc này là hoàn toàn vô nghĩa bởi anh bây giờ là người của vô tri,anh nằm đó nhưng linh hồn anh không ở đó,tim anh đập nhưng không hề có tình yêu,tôi có lỗi tôi là người vô vàng tội lỗi,chỉ vì sự trả thù quá khứ của tôi mà làm tổn thương đến quá nhiều người,nhưng bây giờ dù cho tôi có muốn dừng lại thì cũng sẽ không được,bởi vì mọi thứ đã khởi động trò chơi đã bắt đầu và vì thế tôi chẳng thể nào bấm nút dừng trận đấu được,tôi phải chơi tôi phải làm chủ nhưng không hẳn chỉ là thù hận của quá khứ mà nó còn là sự ân oán của hiện tại,tôi phải dành lại sự công bằng cho anh,tôi phải lấy lại những gì tôi đã mất và nhất định tôi phải lấy máu để làm chủ trận đấu này...
_Anh yên tâm mà chờ em nhé,em sẽ đi lấy lại công bằng cho anh,em sẽ bất chấp tất cả và nhất định em sẽ hạ những kẻ cản trở con đường tiến tới của em,không bao giờ em để cho người em yêu thương phải hy sinh 1 cách oan uổng đâu....
Nói rồi tôi khẽ "mi" nhẹ lên trán anh rồi đứng dậy bước,tôi dùng thái độ dứt khoát nhất có thể để bước ra,và tuyệt nhiên tôi chẳng hề quay đầu lại,tôi không muốn cái nhìn tạm biệt đó mà làm máu tôi không lạnh nửa...tôi không muốn sự thánh thiện trong lòng tôi lại trỗi dậy và đánh ngả sự tàn ác đang tồn tại trong con người tôi...1người tàn nhẫn,lạnh lùng,máu lạnh,dứt khoát và quyết đoán đó là con người mà tôi muốn được sở hữu,tôi muốn mình phải sống tàn ác và bắt đầu tàn xác những kẻ đã làm tan nát cuộc đời tôi
Bước nhanh ra ngoài,mái tóc dài buông thả bị gió nhàu nát trong tay,lúc này trong tôi giống như 1 thiên thần với ánh mắt sắt lạnh và sự lạnh lùng bao bọc lấy tấm thân,có thể nói với người khác tôi có 1 sức hút rất mãnh liệt...nhưng dĩ nhiên sức hút mãnh liệt này chỉ cho phép họ nhìn tôi từ phía xa....
Lái xe đến quán càfê tôi lạnh lùng bước vào quán,ánh mắt lạnh lẽo cô đơn đó liếc vội đến bàn số 10,và chiếc bàn đang cô độc nằm trơ trội trong bóng tối đó thấp thoáng bóng dáng 1 người đàn ông,tôi khẽ bước lại và nhìn người đàn ông đó:
_Có lẻ tôi tới trễ....