Ngày hôm đó là một ngày bình thường đến một cái mức làm cho người ta muốn phát điên lên. Đó là một ngày đầu tiên tháng tám, cuối hè, trời vẫn nắng chang chang. Mới có gần 7h nhưng cả hành lang đã ngập tràn thứ nắng gay gắt. Phải nói là Thiên ghét những ngày như thế này, rất ghét. Nó không thích học buổi sáng, vì vậy trước kia toàn chọn học lớp buổi chiều.
Thiên bước nặng nề dọc theo dãy hành lang. Có nằm mơ nó cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bỏ nhà đi chứ không nói gì đến việc học và sống cùng phòng với một tên con trai. Ba mẹ Thiên mà biết chắc cao huyết áp mà vô bệnh viện quá. Thiên thở dài, bước chân đã dừng lại trước cửa lớp 11A. Hít một hơi dài, nó đưa tay đẩy cánh cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì một tràng vỗ tay vang lên. Thiên ngạc nhiên về cái cách chào đón thành viên mới của cái lớp này. Không ngờ ở nơi đây nó cũng được chào đón nồng nhiệt đến vậy. Thiên nở một nụ cười thân thiện nhưng đáp lại nụ cười ấy là 40 đôi mắt nhìn nó như sinh vật lạ.
- Này cậu, tránh đường cho tôi đi chứ
Tiếng nói vang lên phía sau làm Thiên phản xạ theo bản năng, nó khẽ nghiêng người qua một bên nhường lối. Khi người ấy bước qua cánh cửa, bọn học sinh trong cái lớp này ồn ào hẳn lên. Bọn nó nhìn người vừa bước vào lớp với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, khác hẳn với ánh mắt của bọn nó dành cho Thiên. Đến lúc này Thiên mới biết những cái vỗ tay ấy không dành ình mà cho tên đáng ghét vừa bước vào. Nó đưa mắt quan sát tên mới vào. Trời ơi, cái quái gì đây, hết lớp để học rồi hay sao mà cái tên cùng phòng với nó lại còn học chung lớp với nó nữa. Mà nhìn mặt cái tên này cũng thấy quen quen. Hình như Thiên đã gặp ở đâu rồi mà nó không nhớ nổi.
Người vào lớp chính là Vũ Hàn. Hắn là một tên con trai có bề ngoài ưa nhìn. Mũi cao, da trắng, mái tóc nâu hạt dẻ. Có thể hiểu về Vũ Hàn đơn giản rằng, cậu ta đủ thông minh để giữ tên mình trong top. Một đứa ăn chơi đủ độ để đủ trở thành một đứa sành điệu và cũng failplay để có đủ bạn chơi. Khuôn mặt luôn luôn giữ nụ cười, nhưng chẳng ai biết sau khuôn nụ cười ấy là cái gì. Nói tóm lại, Vũ Hàn đủ tiêu chuẩn để trở thành một hotboy đúng nghĩa.
- Lớp có học sinh mới. Vũ Hàn chắc không xa lạ với các em. Còn một bạn nữa mới chuyển đến.
Ông thầy nói rồi khoát tay ra hiệu cho Như Thiên bước vào.
- Chào các cậu. Mình là Hàn Như Thiên, mới từ Hà Nội vào, mong các cậu giúp đỡ
Nghe đến cái tên Như Thiên, cả lớp không ai bảo ai, tự nhiên ngẩng lên nhìn nó rồi lắc đầu thương hại.
- Em muốn ngồi đâu?
Ông thầy hỏi, có lẽ đã bắt đầu sốt ruột cho thời gian của buổi học.
Thiên bước xuống dãy bàn đầu tiên, nó mỉm cười lịch sự
-Mình có thể ngồi đây chứ?
Nhưng đáp lại Thiên là cái nhìn đầy sợ hãi. Không phải chứ, mình xấu tới mức khiến bọn họ nhìn một cái đã sợ tái mét thế sao? Một người từ trước tới nay vốn không quan tâm tới vẻ bề ngoài như Thiên cũng phải tự hỏi lại mình.
Thiên đâu biết cái học viện này đã nhận được lệnh của An Vũ Phong, ai mà giúp Hàn Như Thiên là chống lại An Vũ Phong. Mà chống lại An Vũ Phong thì chỉ có con đường chuyển trường, vì vậy mà chẳng ai ngu mà giúp. Sau một hồi đi gần như khắp lớp, Thiên nhìn về phía cuối lớp, nơi Vũ Hàn đang ngồi. Nó đi đến và đặt cặp xuống chiếc bàn ngay cạnh chỗ của Vũ Hàn.
-Mình ngồi đây được chứ?
Lũ học sinh ngạc nhiên. Gì chứ Vũ Hàn là bạn thân của Vũ Phong, cậu ta có điên mới giúp Thiên. Ấy thế mà, Vũ Hàn hất hất tay
- Sao cũng được. Chỗ này cũng rộng mà.
Tiết học đầu tiên trôi qua một cách buồn chán.Thiên chăm chú chép bài nhưng tâm trí thì để đâu đâu ấy. Thỉnh thoảng nó quay sang nhìn tên bên cạnh đang ngủ ngon lành. Tiết hai, tiết ba, rồi tiết năm trôi qua như thế. Thiên vẫn say sưa học bài còn Vũ Hàn vẫn say sưa ngủ. Chỉ khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Vũ Hàn mới tỉnh dậy, thất thểu bước ra khỏi lớp. Lớp học giờ chỉ còn lại mình Thiên. Nó xếp sách cho vào cặp rồi bước ra khỏi lớp tới canteen.
**********************************************************
Sau năm tiết học, bọn học sinh đứa nào cũng đói, mắt nhìn thấy đồ ăn thì sáng lên. Lúc Thiên nhớ đường tìm tới canteen thì cũng đã chật người. Nó đưa mắt nhìn xung quanh, không một cái bàn nào trống. Thiên thở dài, nhẩm tính số tiền còn lại trong túi rồi tiến đến quầy bán đồ ăn, kêu một suất bánh mì với hai hộp sữa lạnh rồi quay bước ra phía cửa. Từ bao giờ mà mình lại thành đứa thiếu tiền như vậy chứ. Chợt có người kêu lên
- Thiên, chỗ này.
Giọng ai như giọng Quân, Thiên quay người lại thì thấy Quân đang mỉm cười với mình.Nó cũng mỉm cười thật tươi rồi tiến về phía Quân
- Cậu ra lâu chưa? – Thiên hỏi. Nó cố không nhắc lại chuyện không vui hôm trước
- Mình ra sớm hơn lớp cậu 10 phút. Cậu gọi đồ ăn chưa?
- Rồi, àh, mình mới phát hiện ra một nơi rất đẹp. Tụi mình đến đó ăn nha.
Thiên nói với giọng điệu đầy hào hứng. Thực ra thì nó sợ sự việc như buổi trưa hôm qua lặp lại. Quân nhìn Thiên, gật đầu đồng ý. Thế là hai người bước ra khỏi canteen. Đi một đoạn khá dài mới đến cái nơi mà Thiên khám phá ra sau bữa trưa hôm qua. Khi vừa đặt chân đến, mắt Quân chợt tối sầm lại. Cậu nhìn Thiên, hỏi một câu mà lắp bắp mãi
- Sao…cậu…lại…biết… chỗ… này?
- Àh, mình khám phá ra nó hôm qua khi đang đi dạo mà không có cậu đấy
Thiên không hề phát hiện ra có sự thay đổi trong mắt Quân. Nó vẫn hồ hởi khoe thành tích của mình.
- Cuối cùng thì cũng gặp người không muốn gặp nhất
Giọng một người vang lên trước mặt Thiên và Quân. Vâng, không ai khác chính là An Vũ Phong và anh em nhà họ Nguyễn Vũ. Thiên mở to đôi mắt nhìn An Vũ Phong. Cậu ta đẹp thật đấy.
Có thể hiểu về Phong một cách đơn giản thế này: Một công tử ăn chơi vào bậc nhất. Phong đẹp trai với mái tóc tỉa ngắn bồng bềnh. Tóc mái hơi che đi đôi mắt sâu thẳm. Gia đình bề thế, giàu có, sẵn sàng vung tiền nếu muốn. Xét về một mặt nào đó thì khá giống Vũ Hàn nhưng tính tình lại có vẻ giống Quân hơn. Thiên có thể làm bạn với Quân, nhưng không hiểu sao lại không ưa nổi Phong và Vũ Hàn.Có lẽ vì Quân là người đầu tiên nó gặp ( chắc không ) và cũng là người duy nhất cho nó cảm giác thoải mái mỗi khi nói chuyện. Thiên cứ nhìn Phong như vậy, mãi đến khi một giọng nam trầm, lạnh vang lên
- Nhìn cái gì mà nhìn? An Vũ Phong quát lên, hắn không quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy.
- Không cho nhìn thì thôi, tưởng mình đẹp lắm đấy. Về nhà lấy gương soi lại đi, đã xấu lại còn bày đặt chảnh.
Thiên ngoài miệng thì nói thế nhưng nó vẫn phải công nhận rằng An Vũ Phong quả thật rất đẹp trai.
Nghe Thiên nói vậy, Vũ Hàn không nhịn nổi cười. Cậu ta bước lên trước để xem ai dám nói An Vũ Phong_thần tượng của con gái Sài thành khủng khiếp đến thế. Đây chẳng phải là thằng ở cùng phòng với cậu sao. Mà đâu chỉ vậy, nó còn là đứa hôm qua đạp cậu? Phen này thì nó chết dưới tay mình. Vũ Hàn nhìn Thiên cười rồi quay sang Quân.
- Lâu ngày không gặp, vẫn sống tốt chứ?
Thấy cách nói chuyện của hai người họ, Thiên không khỏi thắc mắc. Hình như họ biết nhau .Mà có lẽ không chỉ biết thôi đâu, hình như còn rất thân nữa . Thiên thắc mắc lắm, nhưng đây là chuyện riêng của họ, mình cũng không nên xen vào.
Quân nhìn Vũ Hàn, cậu không nói gì, quay bước đi ra khỏi nơi ấy. Giờ chỉ còn lại mình Thiên đứng đó mà không hiểu có chuyện gì xảy ra
- Thì ra là đồ ngốc mù đường – Vũ Duy đứng quan sát nãy giờ, chợt lên tiếng
Thiên nhìn tên con trai vừ nói, rồi lại quay nhìn lại tên cùng phòng mình, chợt nó thốt lên
- Ơ, sao hai người giống nhau thế?
Phong còn chưa phục hồi sau khi bị Thiên khiêu khích, đang đần mặt nhìn Thiên. Còn Duy thì nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Chỉ có Vũ Hàn đứng một bên cười sằng sặc như một thằng điên. Cười đã đời, hắn lấy lại phong độ, cất giọng như trêu tức
- Có cậu, học viện này sẽ không còn chán nữa.
************************************
Buổi chiều là giờ tự học nhưng Thiên không thể nhồi mấy cái công thức lý dài loằng ngoằng mà mọi ngày chỉ cần không đến 3 phút nó đã thuộc hết. Mặc dù đã tự nhủ không cần quan tâm tới họ nhưng Thiên không làm được. Hành động khó hiểu của Quân và lời nói của Vũ Hàn khiến nó tò mò về mối quan hệ của họ. Thiên quay sang bàn bên cạnh, Vũ Hàn vẫn gục đầu xuống không biết ngủ hay không. Mà có hỏi tên này chắc cũng không được gì. Thiên đứng dậy, xách cặp ra khỏi lớp, nhưng thay vì về phòng như mọi ngày thì nó lại đến chỗ bác Chung_người quản lý ký túc xá. Vừa gặp bác, nó cúi đầu chào
- Bác chỉ cho cháu phòng của Trần Nhật Quân ạ.
- Cậu là…
- Cháu là bạn của Quân
- Cậu đi đến khu ký túc B, phòng 405, tầng 4, cậu Quân ở đó.
- Cháu cảm ơn
Thiên nói rồi đi nhanh về phía thang máy. Chỉ 3 phút sau, nó đã đứng trước cửa phòng Quân. Thiên gõ cửa 3 lần mà không thấy Quân trả lời. Vừa định quay bước đi thì cánh cửa phòng bật mở. Thiên quay lại, Quân đang đứng trước mặt Thiên lúc này nhìn thật thảm hại. Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù. Đơ mất 3s, Quân mới cất tiếng
- Cậu tìm mình?
- Mình vào được chứ?
Quân lách người sang một bên nhường lối cho Thiên thay cho câu trả lời. Thiên bước vào, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Căn phòng Quân khác hẳn với căn phòng của nó và Vũ Hàn. Quá đơn giản. Hai cái giường trải drap trắng với hai giá đựng đầy sách. Chiếc ghita treo trên tường bụi phủ một lớp khá dày, chắc lâu rồi không có người dùng đến. Máy tính vẫn mở, màn hình chỉ toàn một màu đen tăm tối. Một cái kệ nhỏ đựng đầy những đĩa CD mà chỉ cần liếc qua Thiên cũng biết đó là nhạc của Bethoven. Mất cỡ khoảng 1 phút sững sờ, Thiên mới lấy lại tinh thần, nó ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng còn Quân đứng dựa người vào khung cửa, ánh mắt nhìn về xa xăm.
- Theo mình biết thì mỗi phòng ký túc sẽ có hai người?
- Lúc trước có một người, nhưng giờ thì không.
- Cậu hút thuốc? – Thiên hỏi khi thấy tàn thuốc lá rơi trên sàn
- Có một chút. Mình bỏ lâu rồi nhưng …- Quân bỏ dở câu nói làm Thiên tò mò. Nó nhìn Quân, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Quân dường như biết Thiên nghĩ gì, giọng cậu khàn khàn vang lên
- Cậu muốn biết mối quan hệ giữa mình và bọn họ???
- Mình không tò mò, chỉ là thấy cậu có vẻ không ổn. Mình nghĩ các cậu đã từng rất thân nhau.
- Cậu nhận ra cả điều đó sao. Cậu đúng là một người đặc biệt