Ở khu biệt thự xa hoa, một thanh niên khoảng 27,28 tuổi đang lười biếng dựa vào ghế da, trong tay là tư liệu về một người con gái. Ánh mắt anh xoáy sâu vào gương mặt ấy, lộ rõ vẻ yêu thương. Năm năm, không quá dài, cũng không quá ngắn. Thời gian năm năm đủ để người ta bị nỗi đau gặm nhấm. Lúc anh đi, em vẫn còn là cô bé ngây thơ, giờ anh trở lại, em lại phải chạy trốn vì cái hôn ước chết tiệt ấy. Anh biết phải tìm em ở đâu đây_ cô gái nhỏ của anh.
Flash back
- Con bé đâu?? Người thanh niên giận dữ đập tay xuống bàn. Đôi mắt hằn lên những tia máu
- Ta không biết, sau khi biết việc đính hôn, nó đã bỏ nhà trốn đi, chỉ để lại tờ giấy. Ta cũng đã cho người tìm, nhưng con bé dường như bốc hơi khỏi mặt đất. – Giọng nói mệt mỏi của người đàn ông vang lên.
Không biết tại sao, ông rất sợ hãi đứa con này. Mặc dù đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, ông cũng không có đủ dũng khí đối mặt với anh.
- Tại sao phải đính hôn. Ông hi sinh mẹ tôi còn chưa đủ sao? Tại sao ông lại bức con bé phải bỏ nhà đi. Với ông, cái công ty ấy quan trọng hơn họ sao???
- Con, con…
Ông ôm ngực, khó thở nhìn đứa con trai đang dùng ánh mắt thù hận nhìn mình. Tim đau như bị ai bóp mạnh. Phải rồi, ông đã vì lợi ích mà hi sinh người vợ đã đồng cam cộng khổ với mình bao nhiêu năm để lấy một người không yêu nhưng có thể trợ giúp ông trong công việc. Là ông cướp Thiên từ tay của bà khi nó còn quấn tã, để cho bà đau buồn mà chết. Ông không xứng làm cha. Ông nhìn người con trai đang đứng sừng sững trước mặt mình, khó khăn mở miệng
- Con hận ta sao??? Chuyện của mẹ con, ta …
- Ông không có tư cách nhắc tới mẹ tôi. Hận, ông còn chưa đủ tư cách để tôi hận, người cha kính mến của tôi ạ. Ông hãy cầu trời con bé không có việc gì, nếu không, tôi sẽ làm cho ông và mụ hồ li kia biết hậu quả chọc giận tôi. Còn nữa, bảo mụ hồ li kia giữ kín miệng. Nếu Thiên mà biết sự thật về mẹ, tôi sẽ cho bà ta hối hận vì đã xuất hiện trên đời này.
Anh nói xong, cất bước ra khỏi phòng. Thấy bà Tâm đang đứng dưới cầu thang, anh chẳng nói câu nào, đi thẳng. Nhìn bóng dáng anh khuất, bà chỉ biết rơi lệ. Bà muốn nói, bà không phải người thứ ba. Bà muốn nói cho cha con bọn họ, bà cũng là bất đắc dĩ. Ông Thành từ thư phòng đi ra, thấy bà Tâm đứng ngẩn ngơ nhìn về phía cửa, lắc đầu thở dài. Nếu khi xưa, bà không lấy hôn lễ làm điều kiện, có lẽ giờ…
End flashback
********************************************
Thiên giật mình thức giấc khi chiếc đồng hồ trên bàn điểm những hồi dài. Nó thoáng ngạc nhiên khi thấy mình nằm trọn trong vòng tay rộng và ấm của Vũ Hàn, còn cậu ta đang ngủ trên giường của nó. Sau một phút ngạc nhiên, Thiên bắt đầu hiểu ra vấn đề, nó hét ầm lên rồi đạp Vũ Hàn xuống giường. Đang ngủ ngon lại bị đạp xuống giường, cậu ta điên lắm. Vũ Hàn lồm cồm bò dậy, định cho Thiên một quả đấm, nhưng chợt khựng lại. Có lẽ cậu ta đã hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn cứng đầu không thèm xin lỗi. Còn Thiên cầm gối rồi gấu ném túi bụi về phía Vũ Hàn. Vô tình, tay nó cầm chiếc đồng hồ để bàn, và chiếc đồng hồ ấy bay trên không trung, tạo thành một đường parabol và nhằm đúng trán Vũ Hàn mà hạ cánh. Một dòng máu chảy trên trán, lăn xuống má, xuống cằm Vũ Hàn. Nhưng cậu không phản ứng gì, còn Thiên thì bật dậy, hốt hoảng
- Sao cậu không tránh
- Tôi không nghĩ cậu sẽ có phản ứng mạnh đến vậy. Hai thằng con trai ngủ cùng có em bé được àh mà cậu phải hét. Đã thế người còn gầy yếu, ôm cũng không có cảm giác
Vũ Hàn nói xong còn khoa trương thở dài, có chút tiếc hận. Thiên nghe xong, những cảm giác áy náy chạy biến, nó hét lên
- Đồ biến thái, tôi giết cậu.
Nói xong, Thiên phi xuống giường, xông vào cho Vũ Hàn một trận. Nhưng Vũ Hàn cũng không ngu đứng chịu đánh. Hai người đánh qua đánh lại, quên giờ đi học. Tới khi đến được lớp cũng đã hết tiết đầu.
Khi Thiên cùng Vũ Hàn xuất hiện trước mặt đám học sinh, bọn nó cười cũng không dám cười. Người ôm bụng cười chẳng chút kiêng rè không ai khác chính là Phong thiếu gia. Nhìn một bên mắt thâm tím của thằng bạn nối khố, kết hợp với cái băng cá nhân trên trán, ừh, rất có phong cách nha. Cười đã đời, cậu mới lấy lại lương tâm hỏi.
- Mới sáng, mày thế nào lại thành động vật được bảo vệ rồi???
- Còn ai trồng khoai đất này. Người thì nhỏ như que kẹo mà xuống tay dã man quá. Hỏng mất cái bộ mặt đẹp trai
- Đáng đời, cái đồ biến thái
Thiên nói rồi đi thẳng vào lớp, không quan tâm bọn nó ở đằng sau nói gì. Trước khi đi, nó còn không quên tặng cho Vũ Hàn một cái đạp chân đau điếng. Nhưng Vũ Hàn không giận, còn đứng cười ngây ngô. Phong đưa tay, sờ trán thằng bạn, phán một câu “ Không sốt” lắc đầu, nhìn Vũ Hàn đầy thương tiếc rồi cũng đi về lớp mình. Chỉ còn Duy đứng trên hành lang dài, nhìn về phía Thiên vừa đi, có cái gì đó khó chịu. Có phải Hàn cũng giống cậu, thích Thiên sao??? Hay… Cậu cũng không muốn nghĩ nữa.
***************************************************
Thiên lang thang một mình trong khuôn viên trường. Mấy ngày nay Quân không đến tìm nó, mà nó cũng không có tìm Quân. Thói quen rất đáng sợ, khi bạn quen với sự hiện diện của một ai đó nhưng rồi mất đi, bạn sẽ thấy như mất đi một phần thế giới. Vì vậy, Thiên chỉ thích một mình. Từ trước tới nay, nó không quá thân cận với ai, nên ở trường cũ, cũng chỉ có Linh là bạn. Suy nghĩ miên man, Thiên đã đến trước nhà kính từ lúc nào. Đinh ninh rằng giờ này sẽ chẳng có ai, nhưng khi Thiên đặt chân vào đến cửa thì thấy một gương mặt giống Vũ Hàn đang nằm ngủ. Do dự một lát rồi Thiên quay người, đi ra thì người phía sau bất ngờ lên tiếng
- Đến sao không vào??? Vũ Duy ngồi dậy, vuốt lại mái tóc, nhìn Thiên
- Tôi sợ làm phiền cậu.
- Đồ ngốc lạc đường mà cũng biết chữ phiền viết thế nào hả? Tôi tưởng giờ này cậu phải trong lớp chứ??? Trốn học à??
- Tôi giống cậu.
Thiên nói rồi bước về phía mấy chậu hoa lavender. Mùi hương dịu nhẹ khiến tâm hồn con người ta thoải mái.
- Cậu, đã bao giờ hận một ai đó chưa?? Duy ngập ngừng lên tiếng
- Hận?? Thiên hỏi lại, có chút khó hiểu. Nhưng ngay sau đó, nó bật cười
- Tôi không hận ai. Hay nói chính xác, tôi lười phải hận một người. Mệt mỏi. Mà cậu biết không. Hận, cũng là một dạng yêu. Nhưng nó là tình yêu của kẻ thù dành cho kẻ thù.
- Hận, là tình yêu của kẻ thù dành cho kẻ thù sao???
Duy lặp lại câu nói của Thiên rồi cười khổ. Ngay cả hận, cậu ấy cũng lười. Vậy làm thế nào mới có được một chỗ trong lòng cậu ấy???