Con Nhóc Giả Trai


Hoàng hôn vừa buông, bầu trời trong xanh bỗng đổ cơn mưa. Mưa không hề lớn, mịt mờ như sương khói. Mặt trời lặn giữa mưa nhẹ sương giăng khiến hoàng hôn mang một vẻ đẹp đầy ý thơ.
Thiên tựa vào tường, nhìn xuyên qua màn mưa ảm đạm. Hôm đó, nó đã chơi đu quay ngựa gỗ tới khi công viên đóng cửa. Như Vũ Hàn nói, chơi cho tất cả những năm bỏ lỡ. Lắc đầu cười khổ. Từ bao giờ nó lại trở nên yếu đuối thế chứ?? Vì một trò chơi mà để lộ cảm xúc của chính mình. Cứ nghĩ thời gian bảy năm đủ dài để quên, nhưng cuối cùng, Thiên nhận ra, không phải nó quên, mà để vào một góc trong tim, chỉ cần hơi chạm đến sẽ đau nhói. Anh ấy đi được bảy năm, cũng bảy năm nó không chơi đu quay ngựa gỗ. Một năm, hai năm, Thiên vẫn ngu ngốc tin vào lời hứa của anh. Nhưng ba năm, bốn năm, .. bảy năm, nó không còn đủ lòng tin để chờ nữa. Lời hứa của anh, có lẽ anh đã quên lâu rồi.
Thiên thở dài, túm túm lại mái tóc, nhìn sang chỗ trống bên cạnh. Hôm nay, Vũ Hàn không ở trường. Như vậy cũng tốt. Sau ngày chủ nhật, không biết có phải Thiên nghĩ quá nhiều hay không, nhưng dường như Vũ Hàn luôn vô tình hoặc cố ý tránh nó. Chính Thiên cũng không biết mình sao nữa, nhưng nó không thích cảm giác này. Có cái gì đang chậm rãi thay đổi trong mối quan hệ giữa nó và Hàn, ngay cả Thiên cũng không nắm bắt được.
Thả mình xuống giường, trùm chăn kín đầu, suy nghĩ. Bước chân vào trường này chưa được 5 tháng, vậy mà biết bao nhiêu sự kiện đã xảy ra. Mối quan hệ của An Vũ Phong, Quân và anh em nhà họ Nguyễn Vũ, thân phận bại lộ, tình cảm của Vũ Hàn. Thiên tuy là đứa chậm hiểu trong chuyện tình cảm nhưng cũng không ngu ngốc tới mức nhận không ra Vũ Hàn có tình cảm với mình. Nhưng còn nó thì sao??? Thích Vũ Hàn?? Không biết.

**********************************
Thấy cậu ấy ngẩn người nhìn vòng quay ngựa gỗ, tôi chỉ muốn tiến lại, ôm Thiên thật chặt. Có lẽ chính Thiên lúc này cũng không biết mình có biết bao nhiêu yếu đuối. Cậu ấy lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, bất cần đời, nhưng tôi biết, sau cái mặt nạ ấy là một trái tim bị tổn thương, rách nát. Mười bảy năm sống trên đời, lần đầu tiên tôi biết cảm giác đau là thế nào.
Lôi kéo cậu ấy tới khu đu quay, nhìn nét mặt cậu ấy thay đổi theo từng vòng quay, tôi tự hỏi, bắt cậu ấy chơi là đúng hay sai??? Khi nghe được Thiên nói bảy năm chưa chơi đu quay, tôi vừa đau lòng vừa ghen tỵ. Rốt cuộc là ai, ai lại có ảnh hưởng lớn tới Thiên đến vậy?? Phải chăng vì người đó mà cậu ấy trở thành như hiện giờ??? Và rồi hôm ấy, tôi đã làm ra một việc theo như Thiên nói là điên khùng, đứng nhìn cậu ấy chơi đu quay cho tới khi công viên đóng cửa.
Nâng ly rượu đỏ trong tay, Vũ Hàn lắc lắc đầu. Hôm nay, sinh nhật cậu và Vũ Duy, vậy mà trong đầu chỉ toàn hình ảnh Thiên. Đưa mắt nhìn đại sảnh khách sạn, đâu đâu cũng có những cô gái xinh đẹp hơn Thiên, không bạo lực như Thiên, nhưng Vũ Hàn không có chút hứng thú nào. Lúc này, cậu chỉ mong sao bữa tiệc nhanh kết thúc để trở về. Không biết giờ này cậu ấy đang làm gì nhỉ??? Ôm gối ngủ hay lại nhìn mưa tới ngẩn người??
- Hàn, làm gì mà ngẩn người vậy?
Giọng Vũ Duy vang lên từ đằng sau. Vũ Hàn quay người, nhìn gương mặt giống mình như đúc, cậu khẽ cười, nói
- Anh à, từ nhỏ, hai chúng ta luôn cùng thích một thứ. Ngay cả đồ trong cũng giống nhau. Quần áo hay những thứ khác đều có hai. Nhưng nếu sau này, em và anh cùng thích một người con gái thì phải làm sao???
Vũ Duy im lặng, không trả lời. Bởi vì cậu cũng không biết phải trả lời như thế nào. Từ nhỏ, hai anh em họ luôn luôn thích những thứ giống nhau, từ quần áo tới các vật dụng hàng ngày. Nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ tới vấn đề này. Từ bao giờ mà đứa em cậu lại suy nghĩ nhiều đến vậy??
- Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra
Vu Duy trả lời, giống như an ủi chính mình. Nhất định cậu sẽ không để chuyện đó xảy ra, nhất định. Nghe Vũ Duy trả lời, Vũ Hàn im lặng, không nói. Cậu biết anh mình đang nghĩ gì. Sẽ không xảy ra?? Chính cậu cũng không hi vọng, nhưng thực sự có thể sao???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui