Con Nhóc Giả Trai


Vũ Hàn lang thang dọc bờ Hồ Xuân Hương. Cậu đang tự trách chính mình vì hành động tối nay. Cậu thề, bản thân không muốn tức giận với Thiên, nhưng việc gì có liên quan đến Thiên cậu đều không thể bình tĩnh được, nhất là hôm nay, lúc nhìn thấy vẻ bất cần trên khuôn mặt của nó. Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hồ, Vũ Hàn ngửa mặt lên nhìn trời, thở dài. Mai đã phải về thành phố rồi, Thiên còn yếu như vậy, có chịu nổi không?
Nhớ đến Thiên, trái tim Vũ Hàn khé nhói, đau. Không biết lúc này cậu ấy đang làm gì, có ai bên cạnh chăm sóc hay không? Có lẽ giờ này Vũ Duy đang bên cạnh Thiên cũng nên. Vũ Hàn hiểu người anh song sinh của mình, làm sao có thể bỏ lại Thiên một mình chứ. Tựa lưng vào thành ghế, Vũ Hàn nở nụ cười tự giễu, ánh mắt không tự chủ vẫn nhìn về phía cửa sổ sáng đèn.
Vũ Hàn ngồi lặng im khá lâu rồi đứng dậy, đi về phía khách sạn. Đứng trước cửa phòng, cậu cầm nắm cửa phân vân “ vào hay không vào”. Nhưng cuối cùng tình cảm đã thắng lí trí, Vũ Hàn khẽ xoay nắm cửa, bước vào trong phòng. Ánh sáng vàng dịu dàng của chiếc đèn ngủ hắt lên tường tạo thành bóng hình mờ ảo. Thiên đã say giấc nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Duy. Trên mặt còn vệt nước mắt chưa khô.
- Thiên khóc sao anh?
Vũ Hàn lên tiếng hỏi Duy rồi đi đến bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Thiên. Lúc cậu không ở đây, đã xảy ra chuyện gì?
- Cậu ấy gặp ác mộng, khóc mệt nên ngủ rồi. Cũng không còn sớm nữa, em đi ngủ đi, mai phải về thành phố. Thiên để anh trông được rồi.
Duy đáp lại Vũ Hàn nhưng mắt không nhìn về phía cậu. Giờ phút này, cậu chỉ nhớ đến hình ảnh một Hàn Như Thiên yếu đuối ôm chặt lấy mình, vừa kêu anh hai vừa khóc.
Vũ Hàn không nói gì, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn trống trong phòng, mắt nhìn xoáy vào gương mặt giống mình như đúc. Duy thay đổi thật rồi. Trước kia trong mắt anh ấy chỉ có khái niệm “chúng tôi” và “không phải chúng tôi”. Kể cả chơi rất thân với Phong, Quân, Duy, nhưng thỉnh thoảng anh ấy vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng và xa cách. Nhưng từ lúc Hàn Như Thiên xuất hiện, ánh mắt anh ấy luôn nhìn theo cậu ấy, chứa đầy vẻ quan tâm. Có lẽ chính anh ấy cũng không biết điều đó.
- Anh à, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là anh em, đúng không?
Vũ Hàn đột ngột lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Duy. Cậu khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ trầm tĩnh. Bỏ bàn tay đang nắm chặt tay mình ra, Duy đi về phía Vũ Hàn, đặt tay lên vai, buộc Vũ Hàn phải nhìn thẳng vào mình, giọng nói nghiêm túc vang lên
- Chúng ta là anh em, vĩnh viễn.
************************************************
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Thiên cảm thấy trong người khá hơn nhiều, chỉ là đầu vẫn có chút đau. Ngước nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ đang nhích dần đến con số 7. Thiên đứng dậy, đi vào phòng tắm. Lúc ra ngoài, Thiên khá ngạc nhiên khi thấy Duy ngồi trong phòng, trên bàn có thêm chiếc bình giữ nhiệt.
Thiên có chút không tự nhiên, ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ, nhìn Duy, chậm rãi lên tiếng
- Cậu tìm tôi có việc à?
- Cháo còn nóng, cậu ăn rồi uống thuốc, tám giờ chúng ta sẽ lên xe về thành phố.
Vũ Duy trả lời ngắn gọn rồi đứng dậy, đi nhanh về phía cửa phòng. Thiên chưa kịp hỏi rõ thì bóng cậu đã khuất sau cánh cửa, chỉ còn tiếng bước chân vang lên trên hành lang dài và rộng.
************************************************** **
Tám giờ sáng, toàn bộ học sinh trường Night tạm biệt Đà Lạt, lên xe trở về thành phố Hồ Chí Minh hoa lệ. Thiên lên xe, tìm chiếc ghế gần cửa sổ ngồi xuống. Cứ nghĩ đến lộ trình gần tám tiếng đồng hồ, Thiên lại thấy nản. Lúc gần khởi hành, Vũ Hàn mới lững thững lên xe. Cậu ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh Thiên, nhưng không nhìn cũng không nói với nó câu nào.
Thiên tựa vào ghế, cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ đang kéo đến. Có lẽ do tác dụng phụ của thuốc, nên chỉ một lát sau, Thiên đã chìm vào giấc ngủ. Trong mơ màng, nó cảm thấy đầu dựa vào một vật gì đó, có chút cứng, nhưng không đau. Theo bản năng, Thiên điều chỉnh thân mình, thay đổi tư thế thoải mái hơn dựa vào nó.
Lúc mọi người về tới cổng trường cũng đã hơn 5 giờ chiều. Vừa xuống xe, bọn học sinh không kịp chào các thầy, vội vã mang hành lý, đi nhanh về khu ký túc xá. Gần 8 tiếng ngồi trên xe, việc bọn nó cần làm nhất bây giờ là tắm và xuống canteen ăn một bữa ngon lành.
Thiên xuống xe, vừa lúc chạm mặt Quân, Phong và Duy. Nó hơi mỉm cười với Quân rồi quay người đi thẳng. Quân nhìn theo cái bóng nhỏ gầy khuất dần phía cuối con đường, mỉm cười, quay sang nói với Vũ Phong vẫn đang hậm hực :
- Đừng tức giận.
- Ai nói cậu mình giận. Nếu cậu ta không phải cũng là bạn cậu, mình cũng lười quan tâm.
Vũ Duy đứng bên, lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, không nói gì, khuôn mặt có chút đăm chiêu. Mãi đến khi bị Phong vỗ vai, cậu mới hoàn hồn. Phong nhìn về phía Duy, sau đó nhìn về phía Thiên vừa đi khuất, ánh mắt lóe lên sắc bén.
************************************************** ***********
Hôm nay lớp 11A có giáo viên Tiếng Anh mới. Nghe đồn là mới từ ngoài Hà Nội chuyển vào. Thiên không mấy quan tâm, với trình độ Anh văn của nó, ai dạy cũng như nhau. Chuông vào lớp reo vang, học sinh 11A mở to mắt để đón chào giáo viên mới. Ngoài cửa, tiếng giày nện lên hành lang rồi dừng lại ngay trước cửa lớp 11A. Cửa mở ra, một chàng trai còn khá trẻ bước vào. Cả lớp “ồ” lên kinh ngạc. Cứ ngỡ thầy giáo viên mới phải là một ông bụng bự, ai ngờ lại đẹp trai như vậy. Đi đến bục giảng, người thanh niên nhìn bao quát toàn lớp học, ánh mắt dừng lại ở chiếc bàn phía cuối lớp, rồi chầm chậm lên tiếng
- Chào các em, tôi là giáo viên Anh ngữ mới của các em.
- Thầy ơi, thầy tên gì, bao nhiêu tuổi mà thầy đẹp trai thế?
Ở dưới lớp, không biết tên nào gan to dám hỏi thầy giáo mới như vậy. Thắng khẽ mỉm cười, đưa tay đẩy gọng kính, giọng nói lại một lần nữa vang lên
- Tôi tên là Hoàng Minh Thắng, năm nay 27 tuổi, mới từ Hà Nội chuyển vào.
- Thầy ơi, thầy có người yêu chưa ạ?
Lại có người ồn ào lên tiếng. Không khí lớp học không biết từ lúc nào đã chuyển từ chăm chú học hành sang tán chuyện giải trí, mà thầy giáo mới dường như không phát hiện ra hoặc là phát hiện cũng không muốn thay đổi không khí đó. Ánh mắt anh vẫn nhìn về người ngồi phía cuối lớp, môi khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười. “ Nhóc, cuối cùng cũng tìm được em”
Trong lúc mọi người cùng thầy giáo mới nói chuyện vui vẻ, một tiếng gãy đủ lớn để làm mọi người chú ý về phía này. Mọi người cùng quay lại, chỉ thấy chiếc bút bi bị gãy làm hai đang nằm trên đất, còn khuôn mặt của người gây họa vẫn thản nhiên, giống như mọi việc chẳng liên quan đến mình. Vũ Hàn ngồi bên cạnh khá ngạc nhiên bởi hành động của Thiên. Cậu nhận ra Thiên không có hảo cảm với thầy giáo mới này.
Thắng cũng chú ý đến hành động của Thiên. Anh mỉm cười nhẹ, nhìn thằng vào Thiên, dịu giọng nói
- Xin lỗi đã làm mất thời gian của các em, chúng ta mở vở học bài. Còn em, Hàn Như Thiên, tan học đợi tôi ở phòng giáo viên.
Vũ Hàn hơi ngạc nhiên khi thầy Thắng biết tên của Thiên, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi thấy Thiên nhìn thầy giáo mới đầy căm tức . Hai người bọn họ, rốt cuộc có quan hệ gì??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui