Con Nhóc Giả Trai

Lúc Vũ Hàn tỉnh dậy lần nữa, đã thấy mình trở lại phòng bệnh. Cậu khẽ xoay người thì bắt gặp ngay Hàn Như Thiên đang ngủ bên giường cậu. Vừa tỉnh giấc, nhìn thấy hình ảnh như vậy, Vũ Hàn có cảm giác thỏa mãn. Cậu ngồi ngây ngốc nhìn Thiên ngủ, ngay cả bản thân mình đang bệnh cũng bị cậu quên đi. Hiện giờ, trong mắt cậu, chỉ có hình ảnh của Hàn Như Thiên tồn tại. Thấy Thiên ngủ không được ngon giấc, đôi mày nhíu chặt trong vô thức, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu nhỏ, Vũ Hàn bèn vươn tay, vuốt đôi mày đang chau lại của Thiên cho đến khi nó giãn ra. Khi Vũ Hàn định thu tay lại thì bàn tay của cậu bị Thiên nắm chặt. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến khiến ý định rút tay về của cậu bị đình chỉ. Lúc này, đầu óc cậu trống rỗng. Toàn bộ các giác quan đều tập trung vào bàn tay bị nắm chặt kia. Nhưng một khắc rất nhanh sau, Vũ Hàn khẽ gỡ bàn tay đang nắm lấy tay mình, xoay người, không nhìn Thiên nữa. Nhưng Vũ Hàn không biết, khi cậu vừa quay lưng, cũng là lúc Hàn Như Thiên tỉnh giấc.
Thiên im lặng nhìn người đang quay lưng về phía mình, có một cảm giác không nói thành lời. Vừa nãy, nó lại mơ thấy những chuyện trước kia. Những hình ảnh trong mộng đan xen nhau, khiến Thiên chìm vào trong thống khổ và tuyệt vọng. Trong lúc không biết thoát khỏi cơn ác mộng đó bằng cách nào, Thiên cảm thấy có một bàn tay ấm áp chạm vào mình, khiến cho những cảnh mộng kia từ từ tan biến. Cảm giác ấm áp ấy khiến Thiên lưu luyến, cho nên khi cỗ ấm áp ấy có ý định rời đi, Thiên cố giữ nó lại trong vô thức. Một lúc sau, cảm giác ấm áp không còn khiến Thiên hoàn toàn tỉnh giấc. Nhưng ngoài ý muốn, nó lại thấy được Vũ Hàn quay lưng về phía mình. Đến lúc này, Thiên dù có ngu ngốc đến thế nào cũng sẽ biết người mang lại cho nó cảm giác ấm áp, an tâm đó là ai. Thiên nhìn bóng lưng cô đơn của Vũ Hàn, có chút cảm giác không đành lòng. Hít một hơi dài, Thiên khẽ lay cậu:
- Vũ Hàn, cậu ngủ rồi sao?
- …
Vũ Hàn không lên tiếng, nhưng cả người cậu hơi động đã tiết lộ cậu không ngủ. Thấy vậy, Thiên cũng không vạch trần cậu, vẫn tiếp tục nói :
- Nếu cậu ngủ, tôi về trường gọi Vũ Duy đến chăm sóc cậu.
Thiên nói xong, giả bộ xoay người, đi về phía cửa. Nhưng nó mới đi được hai bước đã bị người trên giường kéo lại. Giọng nói uất ức của Vũ Hàn từ phía sau vọng lại:
- Hàn Như Thiên, tôi còn đang bị bệnh.
- Tôi biết.
Thiên xoay người, đi đến chiếc bàn ở đầu giường, cầm lấy hộp cháo đã nguội lạnh rồi đi về phía Vũ Hàn, đưa hộp cháo cho cậu, nói:
- Ăn tạm đi, từ sáng tới giờ cậu chưa ăn cái gì.
Vũ Hàn nhìn chén cháo nguội lạnh, nhíu mày, yếu ớt lên tiếng :
- Nguội thế này, làm sao mà ăn được?
- Cậu không ăn thì nhịn đói. Tôi phải xếp hàng hơn mười phút mới mua được đấy.
Thiên nói xong, không quan tâm Vũ Hàn còn đang bệnh, giành lại chén cháo trên tay cậu. Lúc này, Vũ Hàn còn đang ngây ngốc tiêu hóa câu nói của Thiên. Cậu ấy nói “phải xếp hàng mới mua được”, vậy có phải là cậu ấy không bỏ đi mà là đi mua đồ ăn cho cậu? Nghĩ đến đây, khóe miệng Vũ Hàn khẽ cong lên, tiết lộ tâm tình lúc này của cậu. Nhưng vào lúc này, tiếng nói của Thiên lại lần nữa vang lên:
- Cậu không ăn là tôi ăn hết đó.
Vũ Hàn giật mình, vội vàng giành lại chén cháo trên tay Thiên, ba ngụm nuốt sách, không để chừa lại chút nào. Thấy dáng vẻ ăn như chết đói của Vũ Hàn, Thiên không khách khí nói:
- Không ai giành ăn với cậu đâu. Từ từ không nghẹn.
Không biết là do lời nói của Thiên quá linh nghiệm hay do Vũ Hàn bất cẩn, thế nhưng sự thật là Vũ Hàn bị nghẹn…cháo. Cậu cố nuốt miếng cháo cuối cùng xuống rồi lấy vội ly nước trên bàn, không quan tâm nóng hay lạnh, uống một ngụm lớn. Nhưng khi Vũ Hàn uống xong, chưa kịp nuốt xuống thì cái nóng đã lan truyền khắp khoang miệng. Ngăn lại cảm giác muốn phun ra, Vũ Hàn khổ sở nuốt hết ngụm nước nóng xuống, rồi ho một tràng. Thiên đứng một bên nhìn toàn bộ hành động của Vũ Hàn, không quên bỏ đá xuống giếng:
- Quên không nhắc cậu, nước nóng tôi mới rót. Cậu không sao chứ?
- Cậu thử uống xem có sao hay không?
Vũ Hàn buồn bực trả lời, sau đó không thèm để ý đến Thiên nữa, nằm xuống kéo chăn kín đầu. Hôm nay, cậu đã mất sạch mặt mũi trước Hàn Như Thiên rồi.

*******************************************
Lúc Thiên và Vũ Hàn trở lại trường đã hơn bảy giờ tối. Hai người sánh vai nhau bước đi trên con đường yên tĩnh, không ai nói với ai câu nào. Đến ngã rẽ, Vũ Hàn đột ngột dừng lại, nắm lấy tay Thiên, lên tiếng:
- Hàn Như Thiên, tôi…
- Hả?
Tay Thiên bị bàn tay Vũ Hàn nắm chặt, có chút không hiểu, hỏi lại.
- Tôi nói, chỉ là nếu như thôi nhé. Nếu sau này cậu có thể thích một ai đó, liệu người đó có thể là tôi không?
- Tôi không biết.
Thiên đáp thế, nhưng trong lòng lại có cảm giác là lạ. Lời này của Vũ Hàn liệu có được coi như một lời tỏ tình hay không nhỉ? Thiên lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ đang không ngừng luân chuyển trong đầu. Thấy Thiên lắc đầu, Vũ Hàn chán nản, buông tay Thiên ra, ảo não hỏi:
- Cậu không muốn?
- Không phải, chỉ là…
Là sao chính Thiên cũng không biết nữa. Nhìn ánh sáng mờ của đèn đường hắt lên người Vũ Hàn tạo thành một cái bóng dài cô đơn trên mặt đất, Thiên bỗng có cảm giác muốn ôm lấy cậu. Nghĩ là làm, Thiên tiến gần đến Vũ Hàn, ôm chặt lấy cậu. Trong phút chốc, không gian yên tĩnh đến cực độ, gió cũng ngừng thổi, và Thiên nghe thấy tiếng trái tim của cả hai đang đập ngày càng nhanh và mạnh mẽ. Vũ Hàn đứng sững như trời trồng, không thể tin những gì đang diễn ra. Cậu cúi xuống nhìn người đang ôm lấy mình, có cảm giác tất cả đều chỉ là hư ảo, nhưng thế có gì là quan trọng. Một giây sau, Thiên bị Vũ Hàn ôm chặt vào lòng, đầu nép vào ngực cậu, lắng nghe tiếng Vũ Hàn thì thầm bên tai:
- Cho dù chỉ là an ủi, nhưng với mình, thế là đủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui