Kể từ ngày đó 2 ngừơi đã trở thành bạn thân của nhau. Vì sao ư? Không vì điều gì cả ..chỉ là cảm thấy hợp nhau mà thôi.
Ban đầu cô còn tửơng Hải Lâm cũng là anh cô không có quen biết gì với Huỳnh Phương Nhi_cô gái bị đánh.
Nhưng mà giả thuyết của cô quả thật sai lầm a. 2 ngừơi họ không chỉ quen mà còn là ngừơi yêu của nhau nữa. Chỉ vì sợ tụi nữ sinh ghen lại đi phang bậy phang bạ nên mới dấu giếm như vậy.
Ai dè trong lúc vô tình bọn chúng thấy đựơc 2 ngừơi thân thiết với nhau, thế là chuyện hôm đó mới xảy ra.
Nhớ lại ngày đó khi Hoàng Linh nhà ta biết anh cô có bạn gái rồi thì liền khóc lóc ỉ ôi đòi về đây cho bằng đựơc. Có thế nào cũng chẳng chịu bỏ cuộc. Phải nài nỉ rát cả cổ họng nhỏ mới chịu yêu tĩnh nha. Bên cạnh nài nỉ là lời hứa mua 1 đống đồ ăn ngon cho nhỏ. Cô biết điểm yếu của nhỏ mà.Chỉ là tiếc nuối cho cái ví tiền yêu dấu của mình thôi
Mà phải công nhận số đào hoa cũng khổ thiệt. Như cô chẳng hạn cũng 1 dạng đào hoa thứ thiệt đây. Bởi vậy...khổ lắm. Aiiii_ ngừơi nào đó tự sứơng 1 lúc rồi thở dài.
......
-Phì...hì_ Ngồi dựa lưng vào ghế vừa nghĩ đến những kỉ niệm xưa cô không nhịn đựơc mà phì cừơi. Nhớ... Thật sự rất nhớ. Nhớ những ngày tháng bên nhau vui đùa đó. Tuy ngắn ngủi nhưng chẳng thể nào quên đựơc.
Nói về Phương Nhi...thì...ừm cô ấy là 1 ngừơi rất tốt bụng. Phải nói là cực kì cực kì tốt bụng. Cô ấy quan tâm đến ngừơi khác còn nhiều hơn quan tâm chính bản thân mình nữa. Cho dù bạn có nhờ cô ấy việc gì, cô ấy sẽ luôn luôn vui vẻ nhận lời.
Có 1 lần 2 ngừơi đang trò chuyện trên vỉa hè thì bỗng cô ấy chạy vọt ra khỏi chỗ ngồi. Làm cô hết hồn chính là cô chạy ra giữa lòng đừơng chặn 1 chiếc xe tải lớn lại. Và lí do cô ấy làm vậy chính là vì ngay trứơc bánh xe có 1chú chó con. Tuy bị tài xế mắng chửi nhưng cô ấy không hề buồn. Mà lại vui vẻ đi tìm chủ nhần cho chú chó.
Phải nói là cô tốt bụng đến mức ngu xuẩn. Có ai lại muốn đi đổi mạng sống của mình vì 1 chú chó chứ. Tuệ Lâm nhớ lúc đó Nhi đã nó với cô rằng:
- Mạng gì cũng là mạng. Ngay cả chú chó cũng có suy nghĩ, có sinh mạng của chính mình. Vì sao phải vứt bỏ nó khi ta vẫn có thể cứu nó đựơc...
Tất cả điều đó đã tạo nên 1 Phương Nhi rất riêng. 1 Phương Nhi mà anh trai cô yêu tha thiết. Nhưng biến cố đó đã xảy ra.
Ngày đó Họ bảo Nhi tự sát,cô không tin.
Thử hỏi 1 con ngừơi luôn lạc quan yêu đời như vậy sao lại có ý nghĩ ngu ngốc đó chứ.
Cô nói Có ngừơi hại Nhi, họ không tin. Cảnh sát sao? Đều là 1 lũ vô dụng, bất tài, ăn không ngồi rồi. Chỉ cần nhìn cung cách làm việc của họ là biết. Rõ ràng là muốn bao che cho tội phạm. Cô biết sự việc lần này khôn hề Đơn giản như cô đã nghĩ.
Lúc nhìn thấy thân thể đầy máu của Nhi cô đã không nhịn đựơc mà rơi nứơc mắt. Lúc bác sĩ bảo Nhi phải sống đời sống thực vật, cô đã không kiềm đựơc mà bật khóc nức nở.
Thật ra lí do cô về đây không chỉ đơn giản do ba mẹ thúc giục. Đây chỉ là 1 cái cớ bên ngoài. Sự thật thì cô về đây chính là tìm hiểu sự tình năm đó.
Cô không muốn phải thấy anh hai mình cứ chôn giấu nỗi đau trong lòng như vậy. 2 ngừơi họ rõ ràng là yêu nhau như vậy...
-Nhi, cậu yên tâm, tớ sẽ bắt ngừơi làm cậu thành ra như vậy phải trả giá đắt..._ Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, nhỏ nhắn của Nhi, Tuệ lâm nói. Đây là lời hứa của cô với Nhi cũng là lời nhắc nhở của cô với chính bản thân mình.
Mà lí do cô cực khổ rèn luyện để thi đậu vào trừơng Thiên Thanh vì đây là ngôi trừơng lúc trứơc Anh cô cùng Phương Nhi theo học. Đây chính là nơi khởi nguồn cho tất cả.
Cô ở bên Mĩ 5 năm nhưng anh cô thì không. Hơn 1 năm trứơc vì Nhi xảy ra chuyện, mà ổng cứ nghĩ chính mình gián tiếp hại Nhi nên từ đó ổng liền trốn sang Mĩ. Tâm lí bình thừơng mà, ai mà không như vậy. Không dám đối mặt liền chọn cách bỏ trốn.
Tuy nói vậy nhưng trứơc đó Hải Lâm đã lo thủ tục cho Nhi hết rồi. Thậm chí còn đóng trứơc tiền viện phí 2 năm.
......
Tuệ Lâm đứng dậy rời khỏi bệnh viện. Trứơc khi đi cũng đã dặn dò kĩ lữơng cô y tá chăm sóc cho Nhi rồi.
~Because i'm too lonely lonely girl xung quanh đông vui nhưng em vẫn thấy sao mình thật cô đơn~
Vừa ra khỏi bệnh viện đựơc một lúc, đang ngồi trên chiếc taxi chở về nhà thì điện thoại lại reo. " Số lạ" .Là ai vậy nhỉ? Do dự 1 lát cô cũng bắt máy.
- Alô. Ai vậy? _ Tuệ Lâm nghi hoặc hỏi.
_ 1 giọng nói trong trẻo có lực từ đầu bên kia vang lên.
- A, Minh...Là cậu sao? _ Giọng nói nghi hoặc xen lẫn mừng rỡ vang lên.
< - Tỷ đó, về lâu như vậy mà cũng không thèm báo trứơc với đàn em này 1 tiếng>_ giọng nói nam tính lại mang theo 1 tí nhõng nhẽo vang lên.
- A, ha ha...thật ra thì chị đây cũng quên mất cậu rồi, bận rộn quá mà_ Tuệ Lâm bối rối cừơi, thành thật nói ra lí do.
- Đựơc, chỗ cũ sao?_ Cô sảng khoái đáp ứng
_ cậu con trai trả lời.
.........
Vì đây là chương nói về suy nghĩ của Tuệ Lâm nên hơi miên man dài dòng 1 tí.
Mong mọi ngừơi thông cảm.