Sau khi nhanh chân vọt ra khỏi nhà, cô từ từ đi đến trạm xe buýt gần đó.
Vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh, lại bâng quơ suy nghĩ. Kể ra cũng thật là dài dòng. Anh em cô mới chuyển về Việt Nam cách đây không lâu.
Mặc dù rất tiếc nuối nhữg tháng ngày tự do ăn chơi bên Mĩ. Nhưng dứơi sự đốc thúc của bố mẹ 2 ngừơi vẫn phải về đây học tập.
Mà cô vẫn chẵng thể nào làm quen đựơc với múi giờ ở đây. Dù sao cũg ở bển 5 năm rồi. (Chứ ko phải do chị ham ngủ hả)
Tin...tin.. Vài tiếng còi xe vang lên. Nhìn qua mới thấy là 1 chiếc xe buýt đag chở học sinh đi học. Oa không ngờ 1 chiếc xe buýt mà cũng thuộc hàng tốt như vậy. Ngay cả kính chiếu hậu cũg là hàg hiệu a
(Ngồi xe hơi 4 chỗ riết nên chưa thấy xe buýt bao giờ)
Do mải ngắm nghía cái gọi là xe buýt. Nên quên mất là mình cũg đi học bằng xe buýt. Nhìn đồng hồ đeo tay...
-What the... 6g51 rồi, sao có thể_hốt hoảng thốt lên vài tiếg. Lại nhìn sang chỗ hồi nãy, Chiếc xe buýt gần đó đã chạy mất hút.
Khổ não vỗ trán
-chết rồi, ba mà biết mình đi học trễ thì..._ai nha, cô ko dám nghĩ đến vế sau nữa.
Nói vậy chỉ còn 1 cách...Chạy. Lời nói đi đôi với hành độg. Kiễng chân lên liền phóng 1 cái Vèo. Dù sao Tuệ Lâm cô cũg từg đạt huy chương bạc cuộc thi MaRaTông cấp quốc gia. Cô ko tin mình ko thể đến kịp giờ.
Thế là trên đừơng lớn xảy ra 1 màn , 1 ngừơi con gái đang chạy như điên. Mà ngừơi đi đừơg cũg chỉ cảm thấy 1 làn gió mát thoáng qua.
...
Hộc ....hộc...Thở hồng hộc dừng lại trứơc cổng trừơg Thiên Thanh. Đây là ngôi trừơng có điểm thi đầu vào cao kinh khủng.
Bạn phải đạt ít nhất 85 trên 100 điểm mới đựơc vào đây. Vì vậy ngôi trừơng này rất coi trọng cả về đạo đức và học tập.
Mà điều quan trọng hiện tại là cổng trừơng cao 3mét đã đóng. Cô phải vào kiểu gì đây.Nhìn thấy bức từơng cao 2mét gần đó. Bỗng 1 ý nghĩ thoáng qua, cô đã có cách rồi.
- Ha ha ha, bức từơng chết tiệt đừng tửơng chị mày chịu thua nhá, đóng cổng hả vậy thì chị sẽ leo vào_Vui vẻ cừơi mấy tiếng, không nhịn đựơc mà la lớn.
- Mẹ ơi, chị kia đang nói chuyện với ai vậy_ 1 giọng nói non nớt gần đó vang lên
- À, chị đó có vấn đề về thần kinh đó đừng nhìn con_ ngừơi mẹ cầm tay đứa con dịu dàng lên tiếng.
-Chậc..chậc..đẹp vậy mà lại bị điên_1 ngừơi gần đó làm bộ dáng tiếc nuối tặc lữơi.
Nhưng cô nào có để ý mà đang đắm chìm trong kế hoạch leo từơng của mình. Nghĩ là làm cô quăng cặp da vào trứơc. Sau đó liền lấy đà phóng lên bám tay lên bờ từơng rồi mựơn lực leo qua.
Động tác vô cùng thuần thục, có vẻ như cô đã làm qua rất nhiều lần.
Phịch...Đáp xuống 1 cách đẹp mắt thậm chí còn không cần chống tay. Phủi bụi trên cặp sách, vừa bứơc đựơc 1 bứơc liền khựng lại.
Vì sao à? Vì ông bảo vệ mập ú đang đi về phía cô đây này. Có vẻ như lúc nãy do cô tự kỉ lớn tiếng quá nên ổng đã nghe đựơc.
Điều đầu tiên cô có thể nghĩ đựơc là chạy...Vèo. Bằng tốc độ nhanh nhất cô phóng đi.
-Này, Em học sinh lớp nào đấy...Này này không đựơc chạy_Chưa kịp nói hết câu liền nhìn thấy cô chạy đi ,ông ta la lên như tiếng heo bị chọc tiết.
Ngu gì đứng lại, đứng lại nghe mấy ngừơi chửi à. Tôi đâu có bị ngu. Trong lòng thầm bổ sung thêm 1 câu,dứơi chân lại tăng thêm tốc độ.
- Còn không mau đứng lại cho tôi_ Cái giọng the thé đó lại vang lên. Không nhịn đựơc mà quay lại nhìn, "Phụt" tình cảnh nàg làm cô tức cừơi chết mất.
Với cái thân hình trên 80kg đó thì chạy lại ai chứ. Chả hiểu sao ông ta lại đựơc làm bảo vệ nữa. Chưa nói lúc chạy lớp mỡ trên mặt cứ rung rung nhìn chẳng khác loài heo là mấy.
Mà cô do nhìn phía sau nên không nhìn đừơng và thế là...RẦM
Ủa nhưng mà sao nó không có đau như cô nghĩ mà lại thấy êm êm vậy. Á, hình như....hình như là có ngừơi đang làm đệm thịt cho cô....