- Nhi, cậu ấy đâu rồi ạ, sao em không thấy đâu cả?_ Tuệ Lâm sốt ruột nắm lấy tay áo cô y tá hỏi.
- A...chị quên nói với em, Nhi đã đựơc chuyển đến phòng hồi sức rồi_ Chị y tá bối rối giải thích.
- Thật sao?
- Ừ, chỉ vừa mới đi lúc nãy_ nghe xong lời này cô liền thở phào nhẹ nhõm, cô cứ tửơng Nhi lại xảy ra chuyện.
- Vậy giờ cô ấy đang nằm ở phòng nào vậy?_ Tuệ Lâm sốt sắng hỏi, cô muốn gặp Nhi ngay bây giờ.
- à., em ấy nằm ở lầu 3, phòng 1125, đi xuống rẽ trái ngay chân cầu thang là em sẽ thấy_ Chị y tá tận tình hứơng dẫn.
- Cảm ơn chị, em đi trứơc đây_ vừa nói xong cô phóng như bay xuống lầu 3.
Nhi đã tỉnh, cuối cùng thì cô ấy cũng đã tỉnh lại. Cô chờ đợi cái giây phút này lâu lắm rồi.ông anh Hải Lâm chắc sẽ rất vui khi nghe tin này.
Thở hồng hộc dừng lại trứơc cửa phòng 1125. Tuệ Lâm nhẹ nhàng vặn nắm cửa. Trong phòng, trên giừơng bệnh có 1 cô gái đang ngồi xếp bằng, quay lưng về phía cô. Chỉ thấy đựơc Mái tóc nâu đen dài đến lưng.
- Nhi..._ Tuệ Lâm run run lên tiếng, cảm xúc trong cô dừơng như vỡ oà...
Cô gái quay lại để lộ đôi mắt nâu đen tuyệt đẹp, cái mũi thon nhỏ làn da tuy có hơi xanh xao nhưng không dấu đựơc vẻ đẹp của cô.
2 hàng nứơc mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn của Tuệ Lâm.
- Lâm... lâm..._ Nhi khó khăn thốt lên thành lời, vì im lặng quá lâu nên giọng cô hơi khàn khàn khác thừơng.
Tuệ Lâm chạy vụt tới ôm chặt Nhi, siết chặt như thể đang sợ đây chỉ là mơ mà thôi. Nhưng ...là sự thật, Nhi đã về với cô rồi.
Suốt buổi sáng hôm đó 2 ngừơi trò chuyện vui vẻ. Nhưng hầu hết chỉ toàn Tuệ Lâm nói, Nhi lâu lâu chỉ gật đầu bổ sung. Nhưng tuyệt nhiên Tuệ Lâm không hề nhắc gì đến tai nạn của Nhi năm đó. Cô nghĩ giờ vẫn chưa phải là lúc.
…………
- Anh có thể giúp em 1 việc đựơc không?_ Tuệ Lâm nói qua điện thoại.
< - Đương nhiên rồi, nếu đựơc thì anh sẽ giúp>_ Tiếng nói xen lẫn tiếng ồn, tiếng nhạc từ đầu bên kia vang lên.
- Cho em mựơn 1 ít ngừơi bên anh đựơc không, đừng nói với ba em..._ Tuệ Lâm nhẹ giọng nói, như thể sợ ngừơi kia không đồng ý.
_ cậu sảng khoái đồng ý.
Tuệ Lâm cúp máy. Ngừơi vừa rồi nói chuyện với cô là Trung_ đàn em cũ của ba cô, tuy giờ đã không còn theo Hắc Đạo nhưng vẫn có lính ở trong.
Cô đang cần ngừơi đến canh chừng Nhi, cô sợ Nhi sẽ gặp chuyện không may. Ai mà biết đựơc 2 kẻ điên kia sẽ làm gì Nhi.
Còn nếu lấy ngừơi của Huyết Ảnh thì cô lại không an tâm. Có quá nhiều ngừơi trung thành với Minh, ngừơi cũ từng theo cô số lựơng là quá ít.
Lát sau, Tuệ Lâm gọi cho anh cô báo tin. Chưa để cô nói hết câu, Hải Lâm đã tắt máy nhanh chân chạy đi....Thậm chí tốc độ đến bệnh viện còn nhanh hơn cô nữa. Chẳng biết ổng đi bằng cái gì nữa ( =_=')
Tuệ Lâm lén về trứơc, trả lại không gian yên tĩnh cho 2 ngừơi.
- Chào...anh_ Nhi hơi gặp khó khăn trong việc nói chuyện, vì cổ họng không đựơc hoạt động trong thời gian dài.
Hải Lâm không nói gì, chỉ chầm chậm bứơc đến gần giừơng bệnh và ôm cô vào lòng. Cậu siết chặt đến mức như muốn hoà 2 ngừơi thành 1. Nhi cũng mỉm cừơi đáp lại cái ôm cuồng nhiệt của Lâm.
Suốt 2 tiếng tiếp theo trong phòng bệnh, 2 ngừơi không hề lên tiếng. Chỉ có Hải Lâm ngồi chải tóc, chăm chút cho Nhi từng chút một, như hồi xưa. Cho đến khi Nhi mệt mỏi thiếp đi, cậu mới kéo chăn lên cho Nhi rồi mới lưu luyến ra về.
……
Tuệ Lâm tịnh dữơng ở nhà 2 ngày rồi mới chịu đến trừơng.
Hôm nay, là vòng chung kết của Đại hội Thể Thao. Lúc Tuệ Lâm đến trừơng là đang trong giờ giải lao. Chị Thư kí Dương Thiên Băng sẽ lên hát.
Hôm nay chị ấy rất đẹp với mái tóc xoăn ấn tựơng, mắt đen to tròn, mi cong, dài. Trên ngừơi là bộ váy ren màu hồng nhạt.
Mà phải công nhận giọng hát của chị ấy rất hay, chuẩn đến từng nốt nhạc. Nhưng... Cô cảm thấy nó vẫn còn thiếu thiếu gì đó...
Phải rồi...đó chính là tình cảm. Bài hát này tuy hay nhưng lại thiếu mất phần quan trọng nhất. Nếu không có tâm thì nó cũng chỉ như khúc gỗ rỗng tuếch, không có ruột.
- Và sau đây, tôi xin mời 1 bạn lên hát với tôi đoạn này đựơc không ạ_ Hát xong đoạn đầu tiên của bài Sau Tất Cả, Băng đột nhiên lên tiếng. Đám đông phía dứơi lại đựơc 1 phen ồn ào. Ai cũng mong ngừơi lên sẽ là mình.
Mọi ngừơi đó có hát hay hay hát dở thì cũng thi nhau mà đưa tay. Ngừơi ngừơi chen chen chúc chúc hô lớn mong tới lựơt mình. Tất nhiên, trong đám ngừơi này không có Tuệ Lâm.
Tuy cô rất thích hát nhưng mà cũng không đến nỗi phải biểu hiện quá lố như đám ngừơi này.
- Tuệ Lâm_ Đang ngáp ngắn ngáp dai, bỗng nhiên cô nghe có ngừơi nhắc đến tên mình làm cô tỉnh cả ngủ.
Mơ màng nhìn xung quanh, lại thấy mọi ngừơi ai ai cũng nhìn mình chằm chằm. Làm cô thắc mắc gãi đầu, Tuệ Lâm nhìn lên sân khấu mới phát hiện là Thiên Băng đang nhìn về phía mình.
Phải mất gần 1 phút sau bộ não Cô mới xử lí xong mớ dữ liệu này.
- Chị...kêu em lên hát á_ Tuệ Lâm chỉ vào mũi mình cất tiếng.
- Phải đấy...đừng từ chối chị đó_ Thiên Băng bày ra bộ mặt thiên thần, chớp chớp mắt làm cho toàn bộ con trai xung quanh phải mềm lòng.
Bọn họ bắt đầu nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn như thể muốn nói : nếu cô mà không lên trên đó sẽ bị bọn họ băm thành trăm mảnh.
Dứơi sức tấn công ghê gớm như vậy Tuệ Lâm chỉ có thể bứơc lên sân khấu. Chị ta rõ ràng là muốn trả thù cô mà, đúng là bày dẽ.
Nhưng.. Rất tiếc cho chị ta là ... Tuệ Lâm cô không phải là 1 đứa dễ bị ngừơi ta bắt nạt. Thiên Băng chọn phải nhầm đối tựơng rồi.
"Hừ, muốn hát sao, tôi sẽ hát cho cô nghe..."
Tuệ Lâm cầm lấy micro và bắt đầu cất tiếng hát....