Lúc này đây , quả thật cô rất muốn độn thổ xuống dứơi đất. Cái hình ảnh 2 ngừơi hôn nhau cứ lẩn quẩn trong đầu cô.
Thậm chí cô quên luôn là mình đang ở cái nơi gọi là Nhà Ma. Một mạch chạy thẳng ra ngoài cũng không hề quay đầu lại nhìn.
Thế là cô nhắm mắt nhắm mũi chạy, 1 lát liền thấy lối ra. Vốn dĩ, ở đây có rất nhiều đừơng đi. Đi đừơng nào cũng ra ngoài đựơc, chỉ là tùy vào độ dài hay ngắn thôi.
Á, tức chết đi mà, ai đó vừa đi vừa vò đầu bức tóc. Tại sao...tại sao lại như vậy chứ?? Nụ hôn mà cô tâm tâm niệm niệm muốn dành cho tình yêu đầu của mình lại bị cứơp đi 1 cách lãng xẹt như vậy.
Cô nhớ Tuệ Lâm cô ăn ở có đức lắm mà. ( Chị Tự Kỉ ớn)
-Này_ có ngừơi nào đó vỗ nhẹ lên vai cô. Quay lại thì thấy cái tên đã kéo cô tới đây. Thế là bao nhiêu cảm xúc nãy giờ như bùng nổ. Nếu không phải cậu ta kéo cô đến đây thì làm sao có thể xảy ra những chuyện như vậy đựơc chứ.
- Cậu...cái tên điên này...đang yên đang lành tự nhiên lôi tôi đến đây chi vậy hả? Có phải là rảnh rỗi không có việc gì làm hay không? Học không lo học suốt ngày chỉ biết chơi và chơi như vậy hả??..._ ngừơi nào đó vừa nói vừa không ngừng phun nứơc miếng.
Tội nghiệp thay cho cậu con trai, ngơ ngơ ngác ngác đần mặt ra. Hứng mưa xuân* cả buổi mà vẫn không biết tại sao mình bị mắng.
*Mưa xuân: nghĩa đen: mưa phùn...Nghĩa bóng: ý chỉ nứơc miếng phun như mưa
- Hey,...Stop here..Dừng, dừng _ Hết chịu đựng đựơc , cậu hét toáng lên, quen miệng dùng luôn cả tiếng anh.
~Because i'm too lonely lonely girl, xung quanh đông vui nhưng em vẫn thấy sao mình thật cô đơn...~ _ tiếng nhạc chuông réo rắt vang lên.
Tuệ Lâm lấy điện thoại từ trong túi váy ra, đang chuẩn bị bắt máy lại bị ngừơi kế bên giành lấy.
- Alô_ cậu thản nhiên bắt máy. Tuệ Lâm rất muốn giành lấy điện thoại nhưng khổ nỗi không phải cô quá lùn mà do cậu ta quá cao nha. Cho dù có nhón chân tới đâu cũng chẳng thể nào chạm tới điện thoại.
_Ngừơi nói ra lời này không phải ai khác mà chính là Nguyễn Thị Hoàng Linh bạn thân của cô.
- Trả đây cho tôi_ Tuệ Lâm tận lực muốn lấy điện thoại về.
- Bạn cô ấy_ cậu trả lời Linh
< - Họ tên, tuổi? >_ ngắn gọn hàm xúc mà có ý tứ muốn điều tra lí lịch của ngừơi ta.
- Nguyễn Nhật Nam, 17 tuổi_ không hỏi gì mà vẫn kiên nhẫn trả lời
< - Gia cảnh, trừơng học, diện mạo?>_ có vẻ như nhỏ không hề lo lắng cho bạn mình, vẫn bình tĩnh hỏi.
- Giàu có, Trừơng Thiên Thanh, vô cùng đẹp trai._ không lấy làm phiền vì những câu hỏi vô căn cứ này , Nhật Nam tự nhiên đáp.
< -Nhớ đem tiểu Lâm Lâm toàn vẹn về cho tôi đấy> Nói xong cũng cúp máy.
Còn Tuệ Lâm đang tức muốn xì khói. Cái nhỏ Linh này có phải là bạn cô không vậy. Bình thừơng vẫn dữ như bà chằn mà ,sao hôm nay cũng chỉ hỏi có mấy câu liền thôi.
Thậm chí 1 câu hỏi han cô cũng chẳng có.
Tức giận giành lại chiếc điện thoại trên tay Nam. Rồi 1 đừơng đi thẳng, dạo gần đây toàn gặp chuyện gì đâu không à. Đúng là xui tận mạng.
- Nên nhớ, Tôi tên Nguyễn Nhật Nam đấy, tạm biệt Tiểu Lâm Lâm yêu dấu, ngày khác gặp lại_ tranh thủ nói vài chữ trứơc khi cô đi mất hút.
Mà Tuệ Lâm nghe xong lời này sém tí nữa trựơt chân. Ai cho cậu ta gọi cô như vậy hả. Còn bày đặt yêu với dấu, điên chết mà.
Quay đầu lại tặng cho cậu ta 1 cái liếc xéo. Lại bắt gặp đựơc khuôn mặt cừơi toe toét của ai đó. Càng nhìn càng muốn đánh mà. Thế là cô dứt khoát quay đầu lại đi luôn... Hơi đâu để ý tới mấy tên điên.
"Thật đặc biệt", cậu bắt đầu có hứng thú rồi đấy. Xem ra những ngày ở đây sẽ không còn nhàm chán nữa rồi. Nhật Nam đút 2 tay vào túi quần, tiêu sái rời đi.
.........
-Á áaaa..._ ai đó ụp mặt vào gối, cật lực la hét, la khản cả cổ vẫn tiếp tục la.
Cốc...cốc...cốc...
- Vào đi_ Tuệ Lâm khàn giọng nói.
Nhưng chưa kịp để cô định thần lại thì... ẦM 1 tiếng . trời đất xung quanh cô kịch liệt rung động. Hốt hoảng ôm gối, cô còn tửơng là động đất nữa. Nhìn sang mới thấy nhỏ Hoàng Linh đang nằm trên ngừơi mình.
Chưa kịp để cô nói gì một tràng dài câu hỏi cứ thế tuôn ra.
- Tên lúc nãy là ai vậy hả, có đẹp trai như lời cậu ta nói không? Gia cảnh có tốt thật không? Mày với hắn đi chơi những đâu rồi...(đã lựơt bỏ 1 đống từ)
Không chỉ vậy, Linh vừa hỏi vừa nhún qua nhún lại trên lưng cô. Mỗi câu đi liền với 1 cái nhún. Cô có cảm giác như xương hông của mình như muốn long ra luôn rồi. Nhún 1 mạch liền mấy trăm cái, Thế là cô chẳng thể phân biệt nỗi đâu là trời, đâu là đất nữa...