Lãnh Hàn cau mày khuôn mặt khó chịu hỏi lại.
Mộc Nghi đưa hắn đến khoa thần kinh khám đã là một sỉ nhục lớn, giờ còn đến phiên ông bác sĩ này bảo Hàn qua khu phụ sản? Muốn Lãnh Hàn không còn mặt để dấu nữa hả.
Ông bác sĩ nghe xong càng cười lớn hơn cất giọng
Không, ý của tôi là...anh nên dẫn vợ mình qua đó để kiểm tra? Tôi nghĩ vợ anh là nguyên nhân chính gây ra những biểu hiện khác thường này của anh.
Hả? Tôi là nguyên nhân sao bác sĩ
Mộc Nghi há hốc miệng chỉ tay về phía mình hỏi lại, ngơ ngác không hiểu chuyện đang xảy ra? Sao có thể nguyên nhân từ cô được, thật sự Mộc Nghi nghĩ mình thì có liên quan gì chứ? Lãnh Hàn gật đầu trong lòng có chút đoán mò, hoài nghi nhanh chóng đứng dậy chào ông bác sĩ rồi dẫn Mộc Nghi qua khu phụ sản khám, Mộc Nghi vẫn im lặng trầm tư
Bên khu phụ sản, Mộc Nghi dẫn Lãnh Hàn vào, vẫn là câu quen thuộc bên khoa thần kinh cô đã nói với ông bác sĩ khám cho hắn, nữ bác sĩ nghe xong khá ngỡ ngàng khi người xuống ghế khám là hắn chứ không phải là cô, liền ngẩng mặt chỉ tay hỏi
Là anh muốn khám sao? Nhưng đây là khoa phụ sản dành cho phụ nữ mang thai? Hai anh chị có đi nhầm không
Không nhầm! Vừa nãy có một bác sĩ nam đã giới thiệu qua bên này? Bác sĩ khám giúp cho chồng tôi với, dạo này anh ấy có những biểu hiện lạ lắm ạ
Biểu hiện lạ là như thế nào? Cô nói cụ thể được không
Nữ bác sĩ cười trừ, gật đầu nhẹ hỏi lại, lần đầu tiên trong cuộc đời đàn ông lại qua khoa phụ sản khám đấy? Lãnh Hàn ngồi cúi mặt im re như một khúc gỗ thật sự hôm nay là ngày gì mà hắn bị lôi qua khoa Thần Kinh rồi khoa Phụ Sản vậy nè? Mà vừa nãy ông bác sĩ kia có nói dẫn Mộc Nghi qua khám chứ có phải là hắn đâu? Mộc Nghi nhìn hắn rồi cất giọng nhẹ nhàng
- Anh ấy dạo này ngủ nhiều lắm, hay nhạy cảm với mùi lạ cứ ngửi là buồn nôn, sáng nay còn đòi ăn chua nữa bác sĩ.
Bác sĩ nữ nghe xong khóe miệng liên mỉm cười gật đầu, rồi gọi vào một nữ y tá.
Ngước mặt nhìn Mộc Nghi nói: - Phiền cô đi theo chị y tá này để làm một số xét nghiệm nhé
Mộc Nghi nghe vậy ngơ người ra một chút, không hiểu, ủa sao tự nhiên cô phải đi xét nghiệm? Lãnh Hàn mới là người đến khám đấy chứ.
Mộc Nghi nghiêng đầu ngớ ngẩn cúi mặt dạ rồi đi theo chị y tá ra khỏi phòng.
Lãnh Hàn hoang mang đứng dậy khi thấy cô bước đi, nhanh chóng bác sĩ gọi hắn lại nhìn vẻ mặt sốt sắng lo cho vợ mà bác sĩ phì cười nhưng có điều là vợ mình đang có thai còn không biết.
Bác sĩ? Vợ tôi...cô ấy đang đi đâu vậy
Anh cứ yên tâm nha, Y tá chỉ đưa vợ của anh đi xét nghiệm, xem thử có chắc chắn đang mang thai không?
Lãnh Hàn nghe xong hai mắt đột nhiên sáng bừng, miệng cười tủm tỉm thong thả đặt mong ngồi lại xuống ghế chờ, im lặng không hỏi gì nữa.
Tự nhiên nghe đến Mộc Nghi đi xét nghiệm thử xem có mang thai hay không làm người Lãnh Hàn nôn nao sung sướиɠ, Hàn cứ che miệng cười mãi làm nữ bác sĩ đó cũng không biết hắn đang bị gì.
Khoảng 30 phút sau Mộc Nghi quay lại, Lãnh Hàn vội vàng đứng dậy bước lại cạnh cô, khuôn mặt niềm nở vô cùng vui vẻ, Mộc Nghi nhìn im lặng thở nhẹ, vừa nãy chị Y tá đưa cô đi xét nghiệm vài thứ và còn xét nghiệm cả mẫu nướ© ŧıểυ nữa.
Thật sự Mộc Nghi đang không hiểu chuyện xảy ra, nữ bác sĩ vui vẻ nói
- Giờ anh có thể đưa vợ mình ra ghế ngồi chờ kết quả nhé? Khi nào có kết quả y tá sẽ gọi vào
Lãnh Hàn nghe xong từ tốn gật đầu dìu Mộc Nghi đi ra khỏi phòng ngồi ở ghế phía ngoài chờ, Mộc Nghi nhìn thấy Hàn khóe miệng cứ cười mãi, cô nheo mắt thắc mắc tính hỏi nhưng lại thôi...Rất nhanh thì đã có kết quả, chị nữ y tá vừa nãy gọi cô vào gặp bác sĩ.
Mộc Nghi vội vã đứng dậy rồi cùng Hàn đi vào, lần này là cô ngồi xuống ghế Lãnh Hàn đứng cạnh, nữ bác sĩ đặt tờ giấy xuống bàn rồi đẩy lại phía cho Mộc Nghi nói:
Mộc Nghi chúc mừng cô có thai rồi, cô bị trễ chu kỳ kinh nguyệt khá lâu vậy mà không biết mình có thai sao?
Vợ tôi có thai?
Lãnh Hàn nghe xong tin mừng từ bác sĩ, cất giọng nói lớn điệu bộ rất phấn khích.
Cuối cùng nguyện vọng ẵm bồng con đã thành hiện thực với Hàn, Mộc Nghi khá sốc
- Hả? Có...có thai? Bác sĩ không nhầm chứ ạ, tại tôi thấy mình không có triệu chứng gì? Vả lại lúc bị trễ tôi có mua que thử thai về kiểm tra thì không có hiện tượng hai vạch.
Mộc Nghi nhỏ giọng nhìn xuống tờ giấy đặt trước mặt mình, không ngờ Mộc Nghi lại mang thai luôn đấy? Cô thật sự quá bất ngờ, vị bác sĩ cười nhẹ từ tốn giải thích.
Que thử thai đôi lúc kiểm tra cũng không mang lại kết quả chuẩn xác hoặc cũng có thể vạch thứ 2 quá mờ nên cô không để ý? Nhưng tôi chắc chắn bằng kĩ thuật, thiết bị tiên tiến của bệnh viện thì đã cho thấy cô mang thai rồi.
Hơn nữa, cô là một trong những trường hợp đặc biệt hiếm hoi, khi không phải mắc các triệu chứng như ốm nghén, buồn ngủ, mệt mỏi, cáu gắt..vì điều ấy đã có chồng cô chịu dùm? Những gì chồng cô dạo này gặp phải là dấu hiệu ốm nghén thay cô, cô nên vui mừng về điều đó
Nụ cười trên môi bác sĩ nở rộ ngước mặt lên nhìn hắn nói, Lãnh Hàn nghe xong choáng váng không thể tin đàn ông như hắn lại bị ốm nghén? Mộc Nghi mỉm cười thì ra dạo gần đây hắn bị ốm nghén thay cô nên mới ngủ nhiều, thèm chua đôi lúc còn cáu kỉnh nữa.
Mộc Nghi cũng khá là vui khi người ốm nghén lại là Lãnh Hàn, đợi trước Mộc Nghi thấy Hân ốm nghén, ăn uống khổ sở cứ nôn mãi đâm ra cô lo sợ, nhưng giờ thì khác đã có người mê bế con chịu thay.
Lãnh Hàn im lặng nghĩ thầm, thôi thì ốm nghén thì ốm nghén chịu một ít cho vợ cũng được? Cũng bởi sinh con đâu dễ dàng gì.
Nữ bác sĩ lên tiếng
- Cô rất may khi đã có chồng ốm nghén dùm, hiện tại bây giờ cô chỉ cần giữ gìn sức khỏe, ăn uống dinh dưỡng để em bé phát triển mạnh và nhớ đến khám thai định kỳ
Nói chuyện xong xuôi với bác sĩ, thì Lãnh Hàn đưa Mộc Nghi về nhà.
Trên đường về nhà Mộc Nghi ở trong xe hí hửng quay sang nhìn Hàn hỏi nhỏ.
Anh thấy thế nào khi ốm nghén thay cho em?
Hả? Ờ thì...ọe...ọe
Lãnh Hàn còn chưa nói hết câu đã lên cơn buồn nôn dữ dội vội vàng tấp xe vào bên lề, mở cửa chạy ra nôn.
Khuôn mặt xanh rờn ọe ọe ở ngoài mà thấy thương, Mộc Nghi ngồi trong che miệng cười nhìn xuống bụng sờ vào xoa nhẹ nhàng.
(...)
Về đến biệt thự, nói ra ai cũng ngạc nhiên ôm bụng cười lớn vào mặt Hàn, Elu nhe răng cười không ngớt cất giọng: - Mày nôn nóng có con thì bây giờ ốm nghén thay cho cháu tao là phải rồi, Mộc Nghi đỡ khổ sở với việc đó.
- Sau này An Nhi mang thai em cũng muốn là người ốm nghén thay cho vợ
Khải Uy gãi đầu cười nhẹ nói, Lãnh Hàn nghe xong quay mặt qua miệng nhai chóp chép miếng chanh chua nói: - Cậu tưởng đàn ông ai cũng có thể ốm nghén được sao?
Mọi người im lặng cười, nhìn Lãnh Hàn ăn chanh chua mà khâm phục...Kể từ lúc Lãnh Hàn ốm nghén thay cho vợ thì nhạy cảm gấp trăm lần, ngửi thấy mùi gì cũng buồn nôn, gây ói, chăn ga giường đều bị đổi do mùi nặng hắn không thích, mùi nước hoa cô hay dùng cũng bị đổi do hắn bị nghén.
(...)
Sáng hôm sau.
Lãnh Hàn sửa soạn chuẩn bị rời khỏi nhà, vừa đi xuống lầu thì Mộc Nghi ngồi trong bàn ăn nghiêng mình ra cất giọng hỏi: - Anh đi đâu thế Lãnh Hàn? Không phải anh đang trong thời kỳ ốm nghén khó chịu hả
- Anh đi gặp Ông Liêm, xong việc sẽ về nhà em đừng lo
Mộc Nghi nghe xong dạ lớn vui vẻ, rồi quay mặt lại tiếp tục tập trung ăn, Lãnh Hàn cười lắc đầu rồi sải bước đi.
Hôm nay Elu bận vài việc ở doanh trại nên không thể đi cùng, nên đành một mình Hàn đi vậy
Tại biệt thự hoành tráng của Hoắc Chí Liêm, Ông Liêm mời Lãnh Hàn vào phòng làm việc của mình bàn chuyện, đang đi thì Ông Liêm có cuộc điện thoại nên ra chỗ khác nghe để Hàn vào trước.
Hàn dạo một vòng, căn phòng khá u buồn thiếu ánh sáng, nó được thiết kế theo kiểu thời xưa, Hàn đi lên phía bàn làm việc thì vô tình nhìn thấy một tấm ảnh của một người phụ nữ, lúc mới nhìn thoáng qua Hàn còn tưởng là Mộc Nghi vợ mình vì có nét khá là giống nhau.
Không kiềm được lòng tò mò, Lãnh Hàn bước lại cầm lên xem, càng nhìn kĩ thì càng thấy giống Mộc Nghi lắm, đang say đắm ngắm nghía thì Ông Liêm đẩy cửa bước vào, Lãnh Hàn ngẩng mặt đưa tấm nhìn lên hỏi.
Người trong ảnh này là? Hình như không phải vợ của ông
Phải! Cậu thấy người trong ảnh xinh đẹp không? Cô ấy là người Hoắc Chí Liêm tôi yêu say đắm, một lần đi công tác xa...nhưng cô ấy đã mất..