Mọi người đang dự định đóng vở kịch gì hả? Sao…sao lại có mặt đông vui vậy? Chú Liêm…cháu thấy người nhập vai nhất.
Mộc Nghi cười cười, nhìn Hoắc Chí Liêm nói vui vẻ, câu nói của cô làm mọi người đang dâng trào cảm xúc thì tụt hứng, sao có thể hồn nhiên, vô tư như vậy chớ? Lãnh Hàn nắm tay chặt tay Mộc Nghi thở nhẹ, đôi môi mỉm cười cất giọng, Mộc Nghi vẫn đang trong tư thế hoang mang tự dưng mọi người làm cô lo sợ quá đi mất.
- Anh đã tìm thấy người thân của em rồi, Ông Liêm chính là ba ruột của em.
- Mọi người lại đang đùa gì vậy? Em không vui đâu, đừng đùa nữa, sao có thể như vậy? Không thể nào
Mộc Nghi cười khẩy, nhìn Lãnh Hàn đập mạnh vào người hắn một cái, xong ngẩng mặt nhìn Hoắc Chí Liêm.
Mộc Nghi tưởng là trò đùa, nét mặt có đôi chút rụt rè, e ngại, nhưng sâu thẳm đáy lòng cô lại đau buốt, tự nhiên Lãnh Hàn lại nhắc đến gia đình cô còn nói điều hoang đường Ông Liêm là ba cô nữa chứ? Ông Liêm nhẹ nhàng bước lại, biết cô khó tin nên đưa tờ giấy xét nghiệm huyết thống cho cô xem, nhằm khẳng định đó là sự thật.Đôi mắt tròn xoe của Mộc Nghi nhìn Lãnh Hàn, rồi đưa tay lên cầm tờ giấy xem thử.
Bỗng dưng hàng mi cong của cô động đậy, dòng xúc cảm dâng trào, Mộc Nghi giơ tờ giấy đến trước mặt Lãnh Hàn mở lời ngập ngừng hỏi: - Chuyện…chuyện này là gì vậy? Sao có thể…
Mộc Nghi nghẹn ngào nói xong ra lời, Hàn vỗ vào tay cô vài cái đứng dậy: - Hoắc Chí Liêm đích thực là ba của em, giấy xét nghiệm anh mới kiểm tra.
Anh nghĩ em có rất nhiều điều muốn nói với ba mình? Em tự nhiên đi, bọn anh sẽ ra ngoài
Nói xong Lãnh Hàn cười cùng mấy người đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Miệng nói là sẽ đi nhường lại không gian cho cô, nhưng thật chất tất cả đang núp sau cánh cửa nghe lén.
Sau khi tiếng cửa đóng lại, Mộc Nghi hít thở, đôi mắt ᴍôпɡ lung nhìn Hoắc Chí Liêm cất giọng hơi sợ sệt.
- Những điều này là thật sao? Thật sự là ba…ba của tôi, nếu là sự thực, vậy tại sao lại bỏ rơi đứa con gái của chính mình? Tại sao
Mộc Nghi bật khóc, hai hàng lệ cứ thế mà tuôn ra, không cách nào kiểm soát? Ông Liêm khóe mắt đã đỏ ngầu, từ từ bước lại gần nhẹ nhàng đặt ᴍôпɡ ngồi lên chiếc nệm, Ông Liêm nắm đôi tay nhỏ nhắn, mềm mịn của Mộc Nghi đặt vào lồng bàn tay rắnrắn rỏi mình nắm chặt, giọng nghẹn ngào nói: - Ba chưa từng bỏ rơi con, ba có lí do…Ba xin lỗi con gái.
Mộc Nghi lặng thinh, sụt sùi nước mắt, người cô cứng đơ.
Căn bản trong tình hình bây giờ thật sự cô không biết nói gì cho phải? Mọi việc đến với cô nhưng là một giấc mơ, quá là bất ngờ, không thể tin rằng cô có thể tìm lại chính người thân của mình.
Ông Liêm thở sâu, nhìn biểu hiện trên gương mặt của cô thì phần nào ông cũng đoán được cô chưa thể chấp nhận, chuyện như thế này không thể nào ép buộc, cứ nên để thuận theo tự nhiên, dần dần Mộc Nghi sẽ chấp nhận rồi mở lòng.
Hoắc Chí Liêm cúi đầu, vỗ nhẹ nhàng vào bàn tay cô, cất tiếng nói tiếp: - Con không cần phải gấp gáp, ba biết là con chưa thể làm quen ngay bây giờ được, chính vì vậy cứ từ từ thôi.
Ông Liêm mỉm cười ngẩng mặt nhìn Mộc Nghi, cô vẫn im re, bàn tay Hoắc Chí Liêm đưa lên lau đi những giọt nước mắt cho cô, giọng khàn khàn trìu mến: - Ba nghe Lãnh Hàn nói con đang mang thai? Phụ nữ đang trong thời gian mang thai thì không được khóc nhiều? Biết chưa…không sẽ ảnh hưởng đến cháu ngoại của ba đấy.
Mộc Nghi không hiểu sao nghe đến câu nói đó, nụ cười trên môi lại nở rộ, cô vui vui.
Hoắc Chí Liêm trông thấy nụ cười của đứa con gái bỗng nhiên ấm lòng, ông Liêm xoa đầu Mộc Nghi hỏi han một số thứ trước đây cô đã sống: - Trước đây con sống có tốt không?
Mộc Nghi nghe xong gật đầu, có chút e dè, đôi môi đỏ hồng mấp máy, giọng ngập ngừng vang: - Dạ rất tốt.
Lãnh Hàn và Elu quan tâm con.
Ông Liêm phần nào cũng yên lòng, Lãnh Hàn trước là bạn bây giờ lại hóa thành con rễ quý của ông Liêm, còn là người nuôi dưỡng đứa con gái nhiều năm và cũng nhờ có hắn, Hoắc Chí Liêm mới tìm được con gái tưởng chừng như đã mất của mình, quả nhiên trái đất này nhỏ thật?
Nhưng Ông Liêm nào biết đằng sau sự thật, đó là khi Mộc Nghi 10 tuổi, vì có ham muốn với cô Hàn mới nhận nuôi Mộc Nghi, chứ nếu thời điểm đó Lãnh Hàn không có hứng thú, thì hiện tại làm chi có một cuộc sum họp như này xảy ra cơ chứ.
Hoắc Chí Liêm đứng dậy khỏi giường: - Con nghỉ ngơi đi, cũng đã khuya lắm rồi.
Nói xong Hoắc Chí Liêm tính quay lưng rời đi thì cô nhanh tay, nắm giữ lại, Mộc Nghi còn điều muốn hỏi ba mình, cô ngước mặt đôi mắt long lanh nhìn ông Liêm chằm chằm, nửa thì cô muốn hỏi nửa lại không dám.
Mộc Nghi hít thở dài cắn môi quyết định mở lời: - Nếu như đây là thật…vậy còn mẹ của con đâu? Con…con muốn gặp người đó một lần.
Ông Liêm dần như lặng đứng người trước câu hỏi của Mộc Nghi, lòng ông nhói lên, nỗi nhớ nhung ập về khi nhắc đến Minh Ngọc, Hoắc Chí Liêm lẳng lặng gật đầu cười: - Được, con nghỉ ngơi đi? Mai ba sẽ qua đưa con đi gặp bà ấy
Mộc Nghi ngoan ngoãn nghe theo, bầu không khí trong phòng dần lắng xuống, hai người nhìn nhau chăm chăm…bên ngoài mọi người vẫn không chịu đi, hóng hớt đứng nãy giờ nghe lén.
Khải Uy ghé sát tai vào cánh cửa, rồi đập đập vào vai Lãnh Hàn hỏi: - Đại Ca? Anh có nghe thấy gì không
- Cửa này họ thiết kế cắt âm, cậu tưởng tôi là gì mà nghe được? Sao hai người nói chuyện nhỏ thế.
- Chắc Mộc Nghi và Hoắc Chí Liêm sắp nói xong rồi, xuống nhà thôi? Đứng đây cũng không được gì khó chịu quá.
Elu nhăn nhó nhìn Lãnh Hàn nói, xong thì kéo hai người kia đi xuống, chứ để bên trong phát hiện bọn họ đang nghe lén thì không biết phải giấu mặt ở đâu, Lãnh Hàn hừm thành tiếng quay lưng rời khỏi, ngồi dưới nhà khoảng tầm 5 phút thì Hoắc Chí Liêm đi xuống vẻ mặt hình như vui? Chắc hai ba con đã tập làm quen được rồi, Hoắc Chí Liêm chỉ tay lên lầu tươi tắn cất giọng:
- Mộc Nghi…con bé đã ngủ rồi, giờ ba cũng về thôi.
- Để tôi đưa ông về?
- E hèm, giờ còn tôi với ông gì nữa, chắc phải Mộc Nghi là con gái của ba đó sao? Gọi ba vợ đi cho gần gũi
Ông Liêm cười phà phà, Lãnh Hàn thì ngượng chín cả mặt, bao nhiêu năm gọi Hoắc Chí Liêm là Ông Liêm giờ đổi là Ba vợ có vẻ hơi ngượng mồm thì phải, nhưng sớm muộn gì cũng gọi là ba, chi bằng gọi trước để tập quen dần.
Lãnh Hàn cười lớn gật đầu rất nhanh đã gọi Hoắc Chí Liêm Liêm là ba, làm Elu và Khải Uy đứng phía sau rợn người.
- Ở ngoài đã có tài xế chờ sẵn, con không cần phải đưa ba về làm gì, hôm nay vất vả rồi con cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, ba đi trước đây? Không…không cần tiễn.
Dứt lời, Hàn quay lưng rời khỏi nhà, Lãnh Hàn mỉm cười tươi roi rói cúi đầu chào Ông Liêm.
Sau khi ông Liêm đi khuất, mọi người vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài, ai nấy về phòng đi ngủ.
(…)
Sáng hôm sau:
Hoắc Chí Liêm qua biệt thự đưa Mộc Nghi đi đến nghĩa trang thăm mẹ Minh Ngọc.
Mộc Nghi không ngờ mẹ cô đã mất sau khi sinh cô được vài ngày chỉ tại vụ hỏa hoạn, lúc đến thăm nước mắt cô chảy ròng rã đau đớn.
Mộc Nghi thấy kế bên mộ mẹ, còn có một chiếc mộ nhỏ ở trên có khắc tên, cô hỏi thì ba cô nói đó là mộ của cô, nghĩ đến cũng thật may mắn, không thể tin năm ấy Ông Liêm nhận hài cốt của đứa trẻ lại là một người khác.
(…)
Buổi tối hôm, Lãnh Hàn trở về thì không thấy Mộc Nghi yêu dấu đâu? Liền gọi người làm ra hỏi
- Mộc Nghi đâu rồi?
- Dạ, lúc trưa Ông Liêm có ghé qua gửi lại lời nhắn muốn đưa tiểu thư Mộc Nghi về nhà chơi vài tuần nghỉ ngơi dưỡng thai, nói cậu chủ đừng lo lắng.
Lãnh Hàn nghe xong nhíu mày, miệng lầm bầm Elu và Khải Uy bước vào vô tình nghe thấy thì đứng lại bật cười, bây giờ đối thủ của Lãnh Hàn chính là ba vợ…Lãnh Hàn đọ sao mà được? Lãnh Hàn lạnh lẽo nhìn nữ người làm ra lệnh
- Lên phòng thu xếp cho tôi vài bộ đồ.
- Ê…ê này? Mày lại định đi đâu thế? Công việc ở doanh trại đang ngập đầu kia kìa, Dương Hân cũng cận kề ngày sinh nỡ, là chồng bây giờ tao phải ở cạnh chăm sóc.
- Đại Ca? Em cũng không rõ công việc ở doanh trại, Đại Ca đừng đùn đẩy cho em.
- Thôi được rồi, hai người lèm bèm quá đấy…Tao lên phòng trước
Lãnh Hàn hầm hự, quay người bỏ đi lên lầu lúc này Elu với Khải Uy yên lòng đi về phòng.
Gớm, nhưng mà làm gì có chuyện Hàn ca lại chịu nghe lời như vậy chớ…Nữa đêm Lãnh Hàn bẽn lẽn như kẻ trộm mò mẫm đi xuống lầu, trong nhà tối thui, đang đi thì gặp nữ người làm, hai người giật bắn cả mình
- Ơ? Cậu…(Suỵt.
Im lặng, mau đi ngủ đi, xem như chưa thấy tôi)
- Dạ, mà cậu chủ đi đâu thế?
- Còn đi đâu nữa? Vợ tôi ở đâu thì tôi ở đó.